Không Muốn Làm Vương [...] – Chương 18

Thực tế là, Nghiêm Trân đề nghị hòa ly, nhà họ Trang vui vẻ (có vẻ còn vui mừng...) đến xin cưới.

Những chuyện xảy ra trong quá trình đó là do sự vặn vẹo của nhân tính hay là sự suy đồi đạo đức?

Ồ, không phải, đó là vì .

Nói ra ta cũng thấy không thể tin nổi, sao có thể là vì ?

Không lâu trước, ta mới lấy hết can đảm đến thăm Nghiêm Trân ở phủ tướng quân, khi gửi bái thiếp ta nghĩ nàng sẽ từ chối, biết nàng đồng ý ta lại ngạc nhiên.

Trước khi vào, ta tưởng tượng ra cảnh, Nghiêm Trân ngồi ở vị trí chủ nhân, mặt nghiêm nghị, khách sáo chuyện với ta vài câu; nếu trò chuyện hợp, có lẽ sẽ giống mẹ ta, than vãn về công việc bận rộn trong hậu viện, khiến nàng bận không xuể, đau đầu không dứt. Nếu không may, với tính cách sắc sảo của nàng, sống ở phủ tướng quân có thể rất khó khăn, bị khó dễ đủ đường.

Những cảnh này không phải ta tưởng tượng ra, không ít người đã xuất giá của ta kể khổ, ta vẫn nhớ.

Mùa hè nóng bức, khi ta đến phủ tướng quân, nàng không ra đón, chỉ sai người dẫn ta vào.

Ta nghĩ nàng chỉ ra vẻ, … nàng thật sự chỉ đơn thuần lười.

Vào trong phòng, làn gió mát thấm vào da thịt, ta nhanh chóng thấy một chậu đá nổi bật, trên giá gỗ đỏ đặt nhiều món đồ nhỏ kỳ lạ, như để giải khuây.

Nghiêm Trân đang cầm kéo tỉa cây cảnh, không trang điểm kỹ lưỡng, không mặc trang phục long trọng, tùy tiện đến mức lạ lùng.

À, cái cây cảnh tốt đó bị nàng tỉa thành hình thù kỳ quặc, giống tính cách nàng.

Nàng thấy ta vào, đặt kéo xuống, lau tay rồi : “Đến rồi? Khách quý nha. Hôm qua nhận bái thiếp của , ta tưởng gửi nhầm chỗ, không ngờ thật là .”

Ta nhất thời không biết gì, chỉ .

Nha hoàn dâng trà, trong chén sứ trắng có một đóa nhài, rõ ràng có tấm lòng.

“Vội vã đến, phiền rồi.” Ta dâng quà, nàng khách sáo nhận và trả lễ.

“Không phiền, dù sao ta cũng rảnh.”

Nghiêm Trân , rồi cầm d.a.o nhỏ và khúc gỗ, tùy tay điêu khắc, trông không có quy tắc gì.

“Rảnh rỗi?” Ta ngạc nhiên.

Nàng đột nhiên , “Đúng, ở đây dễ chịu hơn vương phủ nhiều. Nói thẳng ra là không có ai mưu mô tính toán, ta còn thấy không quen.”

Mưu mô tính toán?

Đột nhiên nhớ nàng từng bị ám sát, nghe là do thái tử phế truất, tại sao hắn phải nhắm vào một nữ nhân hậu viện? Trừ khi bị nàng tính kế tàn nhẫn, hắn mới thẹn quá hóa giận mà trả thù...?

“Việc trong phủ thì sao?” Ta không kìm hỏi.

“Tẩu tẩu lo liệu, nàng tự , bảo ta đứng một bên tránh nóng.” Nghiêm Trân thở dài, dường như còn tiếc nuối, tay không ngừng điêu khắc.

Cảm giác này thật không giống với những gì ta tưởng tượng.

5

“Còn Duệ Thanh thì sao? Gần đây thế nào?” Nghiêm Trân hỏi như vô .

Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng, ta với ánh mắt áy náy, “Xin lỗi, nếu không tốt, coi như ta chưa hỏi.”

Ta khổ, “Quả thật không tốt, cũng không quá tệ.”

“Dao không đ.â.m vào người mình, ta không thấy đau, nên ta không thể khuyên gì , chỉ có thể một câu, về phía trước.” Nghiêm Trân thở dài .

“Ta đã gặp hoàng hậu.” Ta không hiểu sao lại ra, không biết tại sao lại muốn kể chuyện này.

Nàng ta, mắt ngạc nhiên.

Dù sao ta với nàng không thân, chưa từng gặp nhau riêng, nhắc đến chuyện này thấy không hợp lắm.

“Vì bà ta, ta từng thích người không nên thích, ta không là ghét bà ta,” ta tự giễu, “Đôi khi thấy mình thật nực , có lẽ là số phận.”

Tiếng ve kêu râm ran không dứt, càng lúc càng dày đặc, như đang chế giễu ta.

“Nói linh tinh gì , thời này ai còn tin số phận.

” Nghiêm Trân khẽ , “Nếu ta tin số phận, hôm nay đã không ngồi đây.”

Ta giật mình, vẻ mặt kiên định của nàng cho thấy, nàng không .

“Không đâu xa, ít nhất vị trí quận chúa do thánh thượng phong cho , cũng giúp trì hoãn việc thành thân.” Nghiêm Trân nghĩ ngợi .

“Xin hỏi một câu, và Trang Triết Hành trước đây có quan hệ gì?” Ta cẩn thận thử hỏi.

Nghe cái tên này, Nghiêm Trân ngẩn ra, rồi khóe mắt lộ ra ý .

Biểu cảm của nàng với ta rằng, quan hệ giữa họ từ lâu đã không phải người xa lạ.

“Hắn? Hắn sớm đã nhờ vào vẻ ngoài tuấn tú và tính cách không tệ, cùng với ưu thế không có đối thủ cạnh tranh, thành công khiến ta nhớ hắn cả đời.”

6

Đang , bên ngoài có người đến, ta ngẩng lên , thì ra là Trang Triết Hành đã về.

Nghiêm Trân lập tức cầm khúc gỗ vừa điêu khắc bước ra ngoài đưa cho hắn, còn có chút mong chờ: “Giống không? Ta khắc theo hình dáng chàng đó.”

“Không giống, không xấu như .” Trang Triết Hành vừa lắc đầu vừa trêu chọc.

Nghiêm Trân lập tức thu lại nụ , bất mãn : “Sao lại không giống, cũng một miệng một mũi, hai mắt không nhiều không ít vừa đủ!”

Nụ của Trang Triết Hành cứng lại, chiều nhéo mũi nàng, bất đắc dĩ : “Nếu nàng học mấy ngày là có thể điêu khắc như thầy, thì thầy còn sống bằng gì?”

Có lẽ nàng thấy có lý, muốn lấy lại khúc gỗ từ tay Trang Triết Hành, không thành.

Nghiêm Trân trách hắn, “Trả lại, ta sửa lại chút nữa.”

“A Trân, ta có linh cảm, nàng sửa lại, ngay cả ngũ quan cũng bị nàng khắc mất.”

Trang Triết Hành thở dài, khi Nghiêm Trân kiễng chân thậm chí nhảy lên muốn lấy lại khúc gỗ, hắn tay vẫn giữ ở lưng nàng, sợ nàng ngã, thật sự che chở hết mức.

Ta vô thức cầm lấy chén trà lạnh ngắt trên bàn, nhấp một ngụm, trôi xuống cổ họng, có vị đắng.

Đột nhiên nhớ đến Nghiêm Trân ở bữa tiệc đón gió, quả thật khác xa hiện tại.

Giọng trong trẻo của nàng lại vang lên bên tai, “Vậy lời hứa cùng đi dạo hồ vẫn tính chứ?”

“Ngày mai sẽ đi.” Nam nhân bên cạnh nhanh chóng đáp.

“Nếu dám nuốt lời thì ngủ ở thư phòng.”

“Vậy không .”

...

Trước đây ta không dám tưởng tượng, người có thể khiến người kiên định như trở nên mềm mỏng là ai.

Bây giờ thấy họ gần gũi như , không ở bên nhau thì thật sự đáng tiếc.

Trước đây ta nghĩ Nghiêm Trân đáng thương, thực ra người đáng thương lại chính là ta.

7

Dù ta có vô duyên vô cớ, lúc này cũng phải biết rời đi.

Khi ta đứng lên, Nghiêm Trân nhanh chóng phản ứng, muốn tiễn ta ra ngoài.

Ta từ chối vài lần không , đành để nàng dẫn đường.

Đột nhiên phát hiện nàng đi hơi kỳ lạ, tưởng là vết thương cũ ở chân để lại di chứng, không ngờ dưới chiếc váy rộng thùng thình, bụng nàng đã hơi nhô lên.

Nếu còn có cơ hội gặp lại Nghiêm Trân, chắc là lúc nàng lễ đầy tháng cho con.

Khi ra đến cửa, cờ gặp xe của vương gia đến.

Giang Chấn Diệp xuống xe thấy ta, mặt cứng lại, do dự không biết nên tiến lên hay không.

Ta tự nhiên mỉm với hắn, rồi không hắn nữa.

Có lẽ ta nên rời kinh thành, đến nơi phong thổ phú mỹ mà đi dạo.

(Toàn văn hoàn)

Lời của tác giả: Giang Chấn Diệp là nam phụ thảm nhất tôi từng viết, mất mẹ, mất vợ, người hắn thích lại là em  ruột haha

Nhưng hắn vẫn trở thành hoàng đế. 

Xoăn: Công nhận thảm thật ạ @@

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...