7
Buổi tối, mẹ tôi và Chú Chu tự mình xuống bếp, một bàn đầy đồ ăn.
Chú Chu kéo Chu Nghiên Bạch uống rất nhiều rượu.
Vừa uống, ông vừa bày tỏ cảm giác áy náy với Chu Nghiên Bạch.
Nói trước đây lúc chia tay với mẹ , ông cũng không ngờ bà ấy lại đang mang thai, nếu ông phát hiện sớm hơn một chút thì sẽ không để phải chịu khổ nhiều năm như .
Nói Chu Nghiên Bạch đừng hận ông ấy, vân vân và mây mây.
Đại đa số đều là Chu tự , Chu Nghiên Bạch đáp lại rất ít, chỉ nhấp từng ngụm rượu.
Hai tiếng sau, Chu say đến nỗi hồ ngôn loạn ngữ.
Chu Nghiên Bạch cũng nằm bò lên bàn.
Mẹ tôi đỡ Chu đang say khướt về phòng, dặn dò tôi, “Dao Dao, con đưa con về phòng đi.”
Tôi: “……”
Tôi đành cam chịu số phận, gian nan đưa Chu Nghiên Bạch về phòng của .
Lúc đặt lên giường, tôi vô bị ngã lên giường của .
Anh nằm đè lên người tôi.
“Á……” Tôi kêu lên một tiếng.
Hình như nghe thấy tĩnh, người đàn ông đang mê man ngủ mở mắt ra, chăm thẳng vào tôi.
Ở khoảng cách gần như , tim tôi đập nhanh đến mức không thể kiểm soát.
Tôi cố đẩy ra không đẩy nổi.
Chỉ có thể mở miệng: “Anh, phiền nhấc người lên một chút.”
“Anh?” Người đàn ông khẽ nhếch miệng, “Ý em là kiểu trai như nào?”
Anh cúi xuống gần hơn, mang theo mùi rượu nồng nặc phả vào mặt tôi.
Tôi đột nhiên nhớ tới trước kia lúc còn theo đuổi Chu Nghiên Bạch, thường xuyên có người chế nhạo Chu Nghiên Bạch, hỏi có quan hệ gì với tôi.
Anh không còn cách nào khác, đành phải tôi là em .
Tôi bổ sung: “Là em đó.”
Mặt lập tức đen lại, những cũng chẳng có ích gì cả.
Hiện tại, đối mặt với câu hỏi của , tôi : “Là kiểu người một nhà…… Anh ruột.”
“Ồ,” nam nhân cắn xuống vai tôi như trả đũa, sau đó đưa đôi môi mỏng lên sát môi tôi, “Nhưng nếu tôi muốn “ ” của em thì sao?”
8
Giọng đầy từ tính truyền vào tai, đầu tôi “Ong ——” một tiếng nổ tung, loạn như cào cào.
Không cho tôi thời gian phản ứng, Chu Nghiên Bạch lại đậy, môi mỏng đè thẳng xuống.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, cả người tôi giống như có một dòng điện mạnh mẽ chạy qua, tôi rùng mình, lập tức trở nên thanh tỉnh.
Tôi quay đầu lại, đôi môi Chu Nghiên Bạch vẫn đang đặt trên mặt tôi.
Dừng một chút, tự giễu.
Sau đó ngồi dậy, ngã sang một bên.
Tôi vội vàng bò dậy, chạy chối chết.
Trở về phòng mình, tôi dựa vào cửa, trái tim kinh hãi đang đập loạn nhịp mãi vẫn không thể bình tĩnh lại.
Tôi đã thấy quá nhiều lần rồi, Chu Nghiên Bạch luôn thể hiện thái độ mất kiên nhẫn với tôi.
Vậy nên tôi vẫn luôn cho rằng, rất chán ghét tôi.
Nhưng vừa rồi……
Đúng rồi, chẳng qua là do say rượu nên bậy thôi.
Dù đã tự dặn lòng là như , tôi vẫn không khỏi có chút để ý.
Vậy nên sáng hôm sau, tôi kì kèo trong phòng mãi không ra.
Cho đến khi mẹ gọi tôi xuống ăn, tôi mới đành cắn răng đi xuống nhà.
Lúc tôi xuống tầng 1, Chu Nghiên Bạch đã ngồi bên bàn ăn.
“Tiểu thư, đồ ăn của xong rồi.” Dì giúp việc đặt một bát mì nóng hổi lên bàn.
“Cảm ơn.”
Tôi đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống.
Nhìn lớp rau mùi đầy ắp trong bát mì, tôi bất giác nhíu mày, sau đó cầm đũa lên.
Đang chuẩn bị ăn.
Một bàn tay với khớp xương rõ ràng đột nhiên vươn tới, cầm lấy bát của tôi.
Là Chu Nghiên Bạch.
Anh cầm đũa, giúp tôi nhặt từng cọng rau mùi trong bát.
Gương mặt vô cùng nghiêm túc.
Cảnh tượng trước mắt tôi có chút hoảng hốt, đến nỗi tôi lại nghĩ về quá khứ
Khi đó Chu Nghiên Bạch rất hung dữ, không cho tôi đi theo , bảo tôi đừng phiền nữa, sau đó không đuổi tôi đi nữa, còn tôi cho rất nhiều tiền.
Anh tìm mọi cách để đền lại cho tôi.
Giúp tôi nhặt rau mùi, xách túi giúp tôi, mua nước cho tôi, trở thành chân chạy vặt của tôi.
Lúc tôi không đi , còn ngồi xổm xuống cõng tôi lên.
9
“Dì Lưu, tôi quên mất không với dì, Dao Dao không ăn rau mùi.”
Mẹ tôi vội vàng đi tới, chuẩn bị nhặt rau mùi giúp tôi thì thấy Chu Nghiên Bạch đem bát mì đã nhặt sạch rau để trước mặt tôi
Bà giật mình, “Sao Nghiên Bạch biết Dao Dao không ăn rau mùi ?”
Tôi có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích:
“Đợt trước ăn cơm với nhau, con nhặt hết rau mùi để sang một bên, chắc lúc đó bị ấy thấy. Không thể không , Nghiên Bạch rất tinh ý.”
Nghe , mẹ tôi khẽ nhíu mày.
Bà không hài lòng, trừng mắt tôi, “Vậy con cũng không thể để con nhặt rau giúp mình !”
Tôi lè lưỡi với mẹ.
Chu Nghiên Bạch lúc này mới lên tiếng: “Chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức thôi”
Nghe thế, mẹ tôi cũng không gì nữa.
Vì để tránh mấy chuyện ngoài tầm kiểm soát xảy ra một lần nữa, cơm nước xong xuôi, tôi liền chạy lên tầng, trốn vào trong phòng.
Tôi vừa đặt chân trước vào phòng, mẹ tôi đã ở ngay đằng sau.
Bà tự , “Đứa nhỏ Nghiên Bạch này lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách vạn dặm với người khác, không ngờ lại giúp con nhặt rau. Xem ra con có ấn tượng rất tốt với nó, quả nhiên, Dao Dao của mẹ rất mến.”
Tôi không gì cả.
Mẹ tôi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn : “Dao Dao, dù mẹ biết con sẽ không có khả năng ở bên con, mẹ vẫn phải nhắc nhở một chút, con tuyệt đối không trai mình.”
“Chúng ta là người một nhà, nếu các con nhau rồi chia tay, sau này sao sống với nhau bình thường nữa? Mẹ và Chu cũng sẽ rất khó xử.”
Lòng tôi hơi khó chịu, những vẫn khẽ gật đầu, “Mẹ, con biết mà.”
10
Buổi chiều, mẹ kéo tôi đi tưới hoa với bà.
Chu Nghiên Bạch đang đọc sách.
Chú Chu đi tới.
“À, Nghiên Bạch này! Cháu Trần cũng trạc tuổi con, lớn lên xinh xắn, con bé cũng rất lễ phép, tiêu chí cao (1), vẫn chưa có đối tượng, con muốn đi gặp thử không?”
(1): Nguyên văn 眼光高 – Ánh mắt cao, tầm cao, đôi mắt cao,….: Chỉ những người có gu đời cao, tiêu chuẩn chọn đối tượng cao hoặc muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo
Lời vừa ra, sắc mặt Chu Nghiên Bạch chợt ngưng lại.
Hiển nhiên, Chu đã chuẩn bị sẵn một màn ứng đối tự nhiên nhất có thể.
Ông vội vàng sửa lại lời : “Đừng giận, không muốn đi thì không đi, ba chỉ chơi thôi.” (2)
Chú Chu vỗ đùi, ngượng ngùng mấy tiếng rồi yếu ớt :
“Chẳng qua là con mãi vẫn không chịu tìm đối tượng thôi mà, cũng không phải chuyện gì lớn!”
Tôi và mẹ im lặng lắng nghe.
Không ngờ, đột nhiên Chu Nghiên Bạch lại về phía này.
“Em cũng trạc tuổi con, không bằng suy nghĩ cho em ấy trước đi.”
Mắt Chu và mẹ tôi lập tức sáng ngời, về phía tôi.
“Dao Dao, mẹ con con cũng chưa có đối tượng, có muốn giới thiệu cho con vài người không?”
Lúc nhà tôi chưa sản, tôi rất khinh thường mấy vụ xem mắt như này, chỉ muốn theo đuổi người mà mình thích.
Nhưng sau khi nếm đủ trái đắng của xã hội, tôi mới biết cơ sở kinh tế quan trọng đến cỡ nào.
Cho nên tôi gật đầu, “Cảm ơn ạ, phải để cho lo lắng rồi.”
“Không sao, không sao.”Mẹ tôi và Chu đều rất vui vẻ.
Chu Nghiên Bạch lại cắn chặt răng, sắc mặt càng ngày càng tối.
Chú Chu còn cố thêm dầu vào lửa, “Nghiên Bạch, con thấy chưa, Dao Dao gần bằng tuổi con, mà con bé nguyện ý đi xem mắt. Cũng đâu phải ba giục con đâu, chẳng qua là con không thích người……”
Lần này còn chưa xong, ông đã bị Chu Nghiên Bạch cắt ngang, “Con có người mình thích rồi.”
“Cái gì?” Hai người kinh hỉ, “Cô đó là ai ?”
Dưới con mắt chăm của chu và mẹ tôi, ánh mắt Chu Nghiên Bạch dán chặt vào người tôi, “Người con thích là ai, chắc em là người rõ ràng nhất.”
11
Tim tôi đập lỡ một nhịp.
Không dám ánh mắt trần trụi của Chu Nghiên Bạch.
Chú Chu và mẹ tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái mông lung.
“Không phải các con mới quen biết thôi sao? Sao con bé biết người con thích là ai ?”
Tôi sợ Chu Nghiên Bạch ra mối quan hệ trước kia của bọn tôi, bầu không khí trong nhà lâm vào khó xử.
Vậy nên tôi dối : “Là…… Con biết, con có quen người con thích.”
Thấy Chu và mẹ định hỏi tiếp, tôi vội vàng :
“Chú, mẹ, hai người cũng đừng lo lắng quá, cứ chờ uống rượu mừng của đi!”
“Được rồi!” Chú Chu mừng đến nỗi tít mắt.
Tôi vừa mới nhẹ nhàng thở ra, liền bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Chu Nghiên Bạch.
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ trào phúng, như đang dùng ánh mắt nhạo tôi: Ha! Quả nhiên là dối.
Lòng tôi nhảy dựng, cuống quít chuyển tầm mắt.
Buổi tối, Chu lại kéo Chu Nghiên Bạch uống rượu.
Ông lải nhải, Chu Nghiên Bạch có người mình thích là ông yên tâm rồi.
Cuối cùng vẫn là mẹ tôi đỡ Chu lên phòng.
Cũng may lần này Chu Nghiên Bạch không say đến bất tỉnh nhân sự như lần trước nữa.
Không cần đến tôi, có thể tự đi lên phòng .
Chờ Chu Nghiên Bạch lên lầu một lúc, tôi mới dám lên phòng mình.
Tôi ở ngay đối diện phòng Chu Nghiên Bạch.
Không ngờ vừa lên tới nơi đã thấy Chu Nghiên Bạch đang say rượu, dựa vào cửa phòng.
Dừng một chút, tôi còn lễ phép gọi một tiếng, “Anh.”
Ánh mắt lập tức trở nên tối sầm.
“Thẩm Thư Dao.” Anh trầm giọng gọi tên tôi, sau đó lại gần tôi, đè tôi lên trên cửa, “Nếu em cũng tôi đã có người mình thích, em cảm thấy, người tôi thích là ai?”
Ánh mắt thâm trầm của phản chiếu gương mặt sợ hãi của tôi.
Đang lúc tôi không biết nên gì.
Giọng mẹ tôi đột nhiên từ xa truyền tới, “Dao Dao, mẹ mua cho con quần áo mới rồi này, con mặc thử xem……”
Tôi lập tức hoảng hồn.
Nếu để mẹ tôi thấy cảnh tượng này là tiêu đời luôn!
Tôi muốn đẩy Chu Nghiên Bạch ra.
Bàn tay to lớn của lại ôm chặt eo tôi, đôi mắt mờ mịt nhuốm vẻ điên cuồng, “Sợ gì chứ? Quan hệ của chúng ta mờ ám đến hả?”
______________________________
Haizz! Thấy chưa mấy bồ không chịu tin tôi😡 Ngọt rõ ràng như cơ mà.
Thấy nhiều người lót dép hóng nên tụi tui chỉ ước có 3 đầu 6 tay để chạy hết tốc lực. Nhưng mà sức người có hạn mỗi ngày tụi tui chỉ có thể ra tối đa 1 chương thôi😭
Giờ thì chúc mọi người lót dẹp hóng không bị tan chảy dưới cái nắng "nhẹ nhàng" hiện tại nha🍊
Bạn thấy sao?