Không Làm Quả Hồng [...] – Chương 84

Nhưng chỉ có ta và Cố Thanh Hàn ngồi nắm tay nhau ở đó mới biết, đó là những tiếng thuộc về Hồng Mông Sơn mà chúng ta không bao giờ tìm lại nữa.

Một mùa xuân ấm áp nữa lại đến.

Thời gian luôn khiến người ta quên hết mọi thứ.

Làng chài lại có một nhóm người đến, lại đổi một khung cảnh mới.

Điều không thay đổi, là câu chuyện tiếp theo mà họ mang đến.

Có người , Sở Kỳ điên cuồng người kia đã tái lập Hồng Mông phái trên mười hai đỉnh núi.

Chỉ là vật đổi sao dời, những người còn sống sót năm đó chỉ còn lại một phần mười.

Lại nghe , từ sau khi báo mối thù lớn, Sở Kỳ như con thiêu thân mất đi ánh sáng, cả ngày mơ mơ màng màng ngồi trước một viện trúc cả đêm.

Lại nghe , cái tên Lâm Tuế của tiểu sư muội đã trở thành điều cấm kỵ của Sở Kỳ, không cho phép bất kỳ ai nhắc đến, mỗi lần nhớ lại, hắn ta đều trở nên hoàn toàn mất kiểm soát.

Sau đó... ta không muốn nghe nữa.

29

Mùa xuân năm sau.

Cỏ xanh như nhung, xanh biếc mơn mởn.

Một tháng trước khi ta và Cố Thanh Hàn thành hôn, ta đã gặp Sở Kỳ.

Lúc đó ta đang đi hái thuốc về.

Dọc đường nghe thấy các nương trong làng đỏ mặt rằng có một công tử đẹp trai như Cố Thanh Hàn đến.

Ta nắm chặt cái giỏ trong tay, mơ hồ đoán .

Khi ta trở về nhà, đúng như ta nghĩ, ta thấy Sở Kỳ.

Hắn ta đứng im lặng trước cửa viện, cầm bức họa trên tay, lặng lẽ ta dưới sự tò mò của mọi người trong làng.

Khi nghe thấy có người gọi tên ta, hắn ta lập tức quay ngoắt lại.

Vừa thấy ta, hắn ta vừa không dám tin, vừa hoảng hốt, loạng choạng bay về phía ta.

Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, hắn ta căng thẳng và kích với ta: "Tuế Tuế, cuối cùng ta cũng tìm muội rồi!

"Tuế Tuế, xin lỗi, trước đây là ta có mắt như mù! Là ta không hiểu muội quan trọng với ta đến nhường nào!

"Tuế Tuế, muội không biết ta đã tìm muội bao lâu rồi! Ta vẫn không tin lời họ rằng muội đã chết! Trong ba năm qua, ta đã tìm khắp mọi nơi, ông trời có mắt, cuối cùng cũng để ta tìm muội!”

"Tuế Tuế, về nhà với ta đi, ta đã xây dựng lại Hồng Mông Sơn, viện trúc của muội vẫn còn giữ lại cho muội. Đợi chúng ta về nhà, ta sẽ bù đắp lại tất cả những mất mát này cho muội!”

"Tuế Tuế..."

Hắn ta còn muốn tiếp, bị ta đã ngắt lời.

Ta khuôn mặt gầy đi không ít của hắn ta so với trước kia, hờ hững: "Tứ sư huynh, chuyện của huynh, ta đã không còn quan tâm từ lâu rồi.”

"Hơn nữa, ta sắp thành hôn rồi, huynh không hay cho lắm."

30

Cả người Sở Kỳ cứng đờ.

Hắn ta có chút không tin ta.

"Thành, thành hôn, muội muốn thành hôn? Muội muốn thành hôn với ai? Có phải muội đang lừa ta không Tuế Tuế?"

Ta không gì, chỉ bình tĩnh và kiên định lại hắn ta.

Hắn ta hoảng hốt, vội vàng hỏi những người dân làng đang vây quanh để xác nhận.

"Muội ấy sắp thành hôn rồi?

"Muội ấy sắp lấy chồng rồi sao?"

Bà hàng xóm họ Vu ngày thường thích xem nhất là cảnh nam nữ.

Bà lập tức tươi đáp: "Đúng chàng trai, con bé sắp lấy Tiểu Cố nhà ta rồi, ngươi có muốn xem con nhà ta không, không kém gì Tuế nha đầu đâu!"

Nhận câu trả lời, Sở Kỳ dường như thèm không để ý đến lời mai mối của bà.

Đầu tiên, đôi mắt hắn ta mất trở nên vô hồn, sau đó đồng tử đột ngột co lại: "Ta không cho phép!"

Ta không ngờ rằng sau nhiều năm như , hắn ta vẫn coi việc quản thúc ta là chuyện đương nhiên.

Hắn ta vươn tay trói chặt cánh tay ta, quay người định cưỡng ép đưa ta đi.

Nhưng chưa kịp bước một bước, lưỡi kiếm sắc lạnh như sương đã kề sát cổ hắn ta, để lại một vết máu.

"Buông muội ấy ra."

Cố Thanh Hàn lạnh lùng , toàn thân tràn đầy sát khí.

31

"Đại sư huynh?"

Sở Kỳ Cố Thanh Hàn, vẻ mặt phức tạp.

Cố Thanh Hàn không muốn hàn huyên với hắn ta, trực tiếp rút kiếm.

Sở Kỳ quay người né tránh, buộc phải buông tay ta ra.

Ta lập tức Cố Thanh Hàn đỡ lấy, kéo ra sau lưng, hắn dùng lưng che chở.

Sở Kỳ thấy cảnh này, hiểu phần nào, đột ngột hỏi: "Người mà Tuế Tuế muốn gả cho, là huynh sao?"

Cố Thanh Hàn không để ý đến hắn ta, vẫn cầm kiếm đối mặt, hành của đã lên tất cả.

Sau khi xác nhận suy đoán của mình đoán, Sở Kỳ với giọng điệu không tốt: "Đại sư huynh, ta thấy hiện tại pháp lực của huynh đã mất hết, huynh sẽ không cho rằng như là có thể ngăn cản ta chứ?"

Hắn ta xong, liền giơ tay định kết ấn, uy áp linh lực tỏa ra, có vẻ dù thế nào cũng phải đạt mục đích.

Lúc này, ta lạnh một tiếng, từ sau lưng Cố Thanh Hàn bước ra.

Đối mặt với hắn ta, ta từng chữ một: "Nếu ngươi dám huynh ấy bị thương, cho dù ta có hóa thành quỷ, ta cũng sẽ khiến ngươi phải đền mạng!"

Cho dù dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân, sau khi nghe ta những lời này, khuôn mặt của Sở Kỳ lập tức trở nên trắng bệch.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...