Khi ta bị người ta thừa lúc họ không thể gì bắt đi, ta thấy hai ánh mắt vỡ vụn.
"Tuế Tuế-!"
"Lâm Tuế-!"
Một người là Sở Kỳ.
Một người là đại sư huynh của ta, Cố Thanh Hàn.
22
Ta là tà thể, từ khi ta đến thế giới này đã biết rõ điều đó.
Vì , ta bị người ta truy sát, bị người ta coi như tiền thưởng.
Được Sở Kỳ cứu, hắn ta đưa về, sống yên bình ở Hồng Mông Sơn suốt tám năm.
Mỗi tháng ta ăn Ngọc Lưu Tiên Thảo, là thứ để áp chế tà khí.
Nhưng ta không phải nữ chính, ta sẽ không thức tỉnh huyết mạch, ta cũng sẽ không lấy sát để chứng đạo.
Ta chỉ là một công cụ người có thể giúp họ tô điểm thêm cho lịch sử hùng của mình, cũng là một vật dẫn máu có thể giúp nữ chính tiến thêm một bước.
Sau khi ta bị ba mươi tư tông môn bắt đi, ta bị giam trong một ngục tối ở Bắc Hàn.
Liễu Tư Mộng đã giao dịch với bọn họ, nàng cho bọn họ thứ bọn họ muốn, bọn họ phải lấy máu đổi máu với ta cho nàng.
Nhưng có vẻ như bọn họ chưa thương lượng xong, vì từ khi ta đến đây đã ba ngày rồi, vẫn chưa có ai đến lấy mạng ta.
Ta ngồi dậy từ trên mặt đất, bắt đầu quan sát kỹ ngục tối trong truyền thuyết chuyên dùng để giam giữ ma này.
Ba mươi tư sợi xích sắt khắc phù , đại diện cho ba mươi tư tông môn, trói chặt "Ác ma" là ta trong đại điện ngục tối này.
Nơi này xây dựng dựa vào sườn núi, âm u lạnh lẽo, quả thật rất có ý nghĩa của sự trừng .
Ta cúi đầu quần áo của mình, thầm tiếc nuối.
Bộ y phục bằng gấm mà Cố Thanh Hàn tốn nhiều tiền mua cho ta đã bị rách nát đến mức không còn nhận ra vẻ lộng lẫy ngày xưa nữa.
Trong cảnh này, ta lại lạc quan nghĩ rằng, nếu hắn thấy, chắc lại sẽ khinh thường lườm ta mấy cái.
Nghĩ đến đây, ta lại thở dài.
Ta nào có thể không nhận ra hắn có ý với ta.
Chỉ là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta không kịp suy nghĩ nhiều nên mới đến nông nỗi này.
Cũng không biết sau này còn có thể thấy bóng dáng lười biếng của hắn nữa không.
23
Có lẽ những lời độc thoại trong lòng ta đã chạm đến trời xanh.
Ta đang ngồi ngẩn ngơ, thì có một nhóm người hùng hùng hổ hổ đi vào.
Vân Hải tông chủ đi lên một bước: "Yêu nữ, thân là ma quỷ lại trà trộn vào chính đạo, giờ thì Hồng Mông phái che chở ngươi đã sụp đổ, ngươi còn điều gì muốn ?"
Ta đám quân tử giả dối đứng trước mặt, hiếm khi buông thả bản tính khẩy: "Các ngươi là một đám nam nhân lớn ức hiếp một nương nhỏ, không biết xấu hổ cũng thôi đi, còn bày ra vẻ ta đây, đúng là mặt dày mày dạn."
Vân Hải tông chủ: "Ngươi...
"Yêu nữ ngươi đúng là miệng lưỡi bén nhọn!"
Hắn tức giận đến nỗi râu cũng rung theo.
Những đệ tử tông môn khác thấy lập tức tranh thủ : "Nghiêm tông chủ, đừng tranh cãi với nàng ta gì, Liễu Tư Mộng đã nằm trên giường không chịu nổi rồi, chúng ta hãy hoàn thành việc lấy máu đổi máu với ả ta trước, lấy thứ chúng ta muốn từ miệng nàng ta, rồi hãy lấy mạng nữ này!"
Vân Hải tông chủ bị khuyên can nghe liền suy nghĩ một lúc, thấy lời này có lý, bèn thu lại ý định muốn bóp chết ta, giơ tay ra hiệu cho những người phía sau: "Lại đây, lấy máu của nàng ta!"
Một dáng vẻ thề sẽ hút cạn máu của ta.
Mà ngay lúc này, một giọng đột nhiên truyền đến từ bên ngoài: "Ta xem hôm nay ai dám vào muội ấy!"
Lời còn chưa dứt, một luồng uy áp to lớn từ bên ngoài ập vào, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ ngục tối.
Mọi người bị áp chế về cảnh giới nên đồng loạt chấn lùi lại, đều kinh ngạc quay đầu về phía cửa ngục tối.
Trong khe hở ánh sáng mờ ảo, có một người cầm kiếm, toàn trắng như tuyết, như thể đã vượt qua thời gian ngàn năm vạn năm, đơn độc xông vào.
Dưới đôi lông mày đen láy của hắn, một đôi môi mỏng nhuốm máu, dòng chảy ngầm dữ dội thổi bay chiếc áo bào trắng của hắn tung bay phấp phới.
Người còn chưa đến, một luồng kiếm ý bức người đã ngang ngược quét ngang.
Ta ngây người Cố Thanh Hàn toàn thân đầy sát khí, đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ muốn bình tĩnh chịu chết của mình lúc nãy.
Đồng thời cũng vô cùng khó hiểu, tại sao đại sư huynh của ta, người mà năm ngoái suýt nữa còn đánh không lại ta, sao đột nhiên cảnh giới lại cao đến mức khủng khiếp như ?
Dường như là... đã đột Kiếm Sinh Pạn pháp.
Đã bước vào cảnh giới Tâm Kiếm.
24
Cố Thanh Hàn cầm kiếm bước vào, mặt lạnh như băng.
Trận pháp trấn ngục sau lưng hắn cũng đều tan thành tro bụi khi hắn bước vào.
Mọi người của ba mươi tư tông môn đều kinh ngạc hắn, bị luồng kiếm ý đượm sát khí của hắn quét qua một cách vô .
Cho đến khi hắn đi đến bên cạnh ta, chặt đứt sợi xích sắt trói ta, đỡ ta đứng dậy.
Ba mươi tư tông mới phản ứng lại, quát lớn với hắn: "Tên tiểu tử không muốn sống nào, dám xông vào Bắc Hàn địa lao!"
Cố Thanh Hàn quay đầu liếc người kia một cái, dọa cho người kia vô thức im bặt.
Bạn thấy sao?