Mỗi người ở Hồng Mông Sơn đều đối xử rất tốt với ta họ cũng đón nhận cả Liễu Tư Mộng.
Họ với ta: "Không hiểu sao, luôn cảm thấy gặp Liễu nương như đã quen từ lâu."
"Đúng , cảm thấy muội ấy đối nhân xử thế hòa nhã lại tài giỏi, người đẹp, lòng lại thiện, luôn không nhịn muốn đến gần muội ấy."
"Nghe mấy hôm trước muội ấy bị thương ở chân, ta còn thấy lo lắng thay cho muội ấy."
Họ thi nhau kể lại cảm giác của mình, ta im lặng lắng nghe, cảm thán rằng thì ra đây chính là "sức hấp dẫn của nhân vật chính" mà hệ thống đã với ta.
Họ xong về Liễu Tư Mộng, thấy ta vẫn không gì, mới nhận ra rồi im lặng, chuyển sang chủ đề khác.
"Đúng rồi, Tuế Tuế, muội cũng đừng giận Sở sư huynh nữa."
"Hắn chỉ là nghĩ chưa thông thôi, những năm nay, hắn đối xử với muội thế nào, chúng ta đều thấy cả."
"Hắn đối với Liễu nương chỉ là nhất thời thương hoa tiếc ngọc, muội không thấy muội ấy bây giờ rất giống muội năm xưa sư huynh đưa về sao?"
"Muội cho huynh ấy chút thời gian, đợi Sở sư huynh nghĩ thông suốt, hắn vẫn là của muội."
Lời nối tiếp lời, ta biết họ đều xuất phát từ lòng tốt.
Dù sao thì mọi người đều từng tận mắt chứng kiến tám năm giữa ta và Sở Kỳ.
Nhưng tiếc rằng, lần này ta không thể nhận ý tốt của họ.
Ta chỉ bình tĩnh kéo khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ , về chính giữa giảng đường, với đại sư huynh Cố Thanh Hàn, người hai tai không nghe chuyện bên ngoài, vẫn ngồi trên ghế giả vờ ngủ: "Đại sư huynh, mấy hôm nữa ta có thể xuống núi không? Ta đã đến tuổi rèn luyện theo quy định của sư môn rồi."
12
Hồng Mông Sơn, gọi là sơn, thực ra là một dãy núi gồm mười hai ngọn núi liên tiếp.
Toàn bộ ngọn núi này cách biệt với thế giới bên ngoài, như có đường đi nếu không có phù thông quan, thì cho dù đi mãi cũng không thấy điểm dừng.
Ta bước xuống những phiến đá xanh dưới chân núi, ngoảnh đầu Cố Thanh Hàn đang đi theo sau ta không xa không gần, và cả cái dáng vẻ ăn chơi trác táng của hắn, dù đi đến đâu cũng có bảy tám tên sai vặt khiêng kiệu mềm theo sau.
Ta đau đầu như muốn nứt ra, bất đắc dĩ giải thích với hắn: "Đại sư huynh, ta thật sự sẽ không chuyện ngu ngốc đâu."
Hắn nằm trên ghế quý phi do sai vặt khiêng, phe phẩy quạt tre, đáp lại ta một ánh mắt "Ta hiểu mà": "Ta này Tiểu Tuế Tuế, thiên hạ đâu thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, sao n cứ phải si một mình tên chó Sở đó gì?"
"…"
Vì , suốt dọc đường ta vẫn luôn không hiểu, tại sao mọi người đều cho rằng ta xuống núi là có liên quan đến việc nghe tin về mối hôn sự của Sở Kỳ và Liễu Tư Mộng.
Càng không hiểu nổi, tại sao mọi người đều lo lắng ta sẽ một mình chuyện dại dột, nhất quyết phải cầu xin đại sư huynh đến "chăm sóc" ta suốt dọc đường.
Rõ ràng là trong đại hội so tài đệ tử nội môn năm ngoái, hắn là đại sư huynh lại học nghệ không tinh, suýt chút nữa còn không đánh lại ta.
Ta ngắm khu rừng đang dần vào đông, kéo chặt chiếc áo hồ ly mà Cố Thanh Hàn ghét bỏ tiện tay ném cho ta, trong sự mong ngóng của sư môn, ta bước lên con đường mà ta tự cho là hành trình của mình.
13
Thị trấn vào đầu đông không vì thời tiết lạnh giá mà mất đi sự náo nhiệt vốn có.
Từ khi đến đây, đây là lần đầu tiên ta thực sự dạo chơi chợ.
Phái Hồng Mông của chúng ta, có thể học kiếm, cũng có thể học thuật.
Thuật pháp dựa vào linh lực, kiếm đạo dựa vào bản tâm.
Thuật pháp ai cũng có thể học, là sự giao thoa giữa thiên phú và ngộ tính.
Kiếm đạo thì khó hơn nhiều, tất cả kiếm tu trong trăm năm qua đều dừng lại ở cảnh giới Kiếm Sinh Vạn Pháp, không thể bước vào cảnh giới Tâm Kiếm.
Ngay cả Sở Kỳ, người kiếm đạo ưu ái, cũng chỉ đạt đến cảnh giới Phàm Kiếm.
Chỉ kém Tâm Kiếm một cảnh giới lại khác nhau một trời một vực.
Nhưng kỳ lạ là, Cố Thanh Hàn, một phú nhị đại lêu lổng này, lại có thể "mài giũa tâm trí" mà bước vào kiếm đạo.
Mọi người đều không hiểu nổi điều này, vì chuyện này đã trở thành bí ẩn khó giải nhất trong mười bí ẩn của Hồng Mông Sơn.
...
Từ khi xuống núi, vị đại sư huynh chưởng môn giao phó dẫn ta đi rèn luyện giang hồ này, chỉ chớp mắt đã quên mất sứ mệnh của mình, phát huy bản chất của một ông chủ cũ, dẫn ta đi ăn chơi khắp nơi, ngắm núi ngắm sông.
Chỉ đi bộ nửa ngày, ta đã mệt lả nằm trên bàn của khách điếm, không muốn đậy.
"Ta đã bảo ngươi ngồi kiệu mềm rồi mà, ngươi cứ thích tự đi."
Cố Thanh Hàn ngồi xuống chiếc ghế dài đã gã sai vặt lau sạch, nhận lấy chén trà Long Tỉnh đã chuẩn bị sẵn cho hắn, nhàn nhã chế giễu ta.
Ta âm thầm liếc hắn một cái, cảm thán rằng người công và ông chủ quả nhiên không thể đồng cảm với nhau.
Hắn như thấu tâm tư của ta, khóe miệng cong lên, không muốn chấp nhặt với ta, liền phất tay ra hiệu cho gã sai vặt đi chuẩn bị thức ăn.
Bạn thấy sao?