Sở Oánh nghiến răng, nó siết chặt nắm tay, trừng mắt ta.
Trong khoảnh khắc đó, ta dường như thấy trong mắt nó có điều gì đó khác lạ, không khỏi nhướn mày.
Mọi chuyện càng lúc càng thú vị.
Sở Oánh đã đi hòa thân, quốc gia không thể một ngày vô quân.
Dưới sự ủng hộ của văn võ bá quan, ta ngồi lên ngai vàng.
Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.
Vụ việc của phụ thân Lý Huyền khui lại, ta nâng cao hạ khẽ, chỉ bãi chức ông ta, tịch thu gia sản Lý thị rồi đày cả nhà ra biên cương.
Lý Huyền tự biết đó là kết quả tốt nhất, không kêu khóc gì, ngày càng tận tâm hầu hạ ta.
Chỉ là, cậu ta sẽ thường hay về phương Bắc mà đăm chiêu, ngồi như thế cả ngày.
Ta biết, cậu ta đang nhớ Sở Oánh.
Còn Phong Ảnh Nguyệt, ngay đêm Sở Oánh xuất giá, hắn đã cạo đầu xuất gia, lấy pháp danh là Liễu Không.
Thẩm Lý hỏi ta có nên hắn không.
Ta phất tay: "Thôi... cứ để hắn đi đi."
Nhìn lại trước mặt chỉ còn Lý Huyền, Tần Viễn, Lương Đào và Lâm Húc, ta không kìm mà thở dài:
"Một gia đình tốt đẹp như thế, mà lại tan tác thế này."
"Trẫm bây giờ chỉ còn lại bốn người các ngươi thôi, hu hu hu..."
25
Khi ta từ công chúa trở thành nữ đế, quy mô của lăng tẩm hoàng gia cũng nâng cấp theo.
Thẩm Lý cứ khăng khăng muốn ta sắp xếp cho nàng ấy một vị trí trong lăng mộ hoàng gia, hơn nữa còn chỉ định phải ở ngay bên cạnh ta. Ta thẳng thừng từ chối: “Ngươi ồn ào quá, trẫm sợ ngươi sẽ phiền trẫm và chín người kia vĩnh viễn bên nhau.”
Sau khi triều chính ổn định, các ngôn quan liên tục dâng tấu rằng ta không có con nối dõi, ép ta phải lập hoàng phu và nhận con nuôi để duy trì huyết mạch hoàng gia.
Duy trì huyết mạch cái gì, theo như tác giả điên kia viết, trẫm còn chưa xuất hiện đủ mười chương đã chết rồi, gì có huyết mạch nào mà duy trì?
Huống hồ, việc có con cũng đâu phải muốn là có ngay . Nhưng việc lập hoàng phu thì dễ thôi.
Ta hỏi bốn sủng nam còn lại: “Ai trong số các ngươi muốn trở thành hoàng phu của trẫm? Nhưng phải nhớ là hậu cung không can dự triều chính, sau này chỉ ở hậu cung mà dạy dỗ con cái thôi.”
Hiện tại, Tần Viễn đã là tả tướng, dưới một người mà trên vạn người. Lương Đào giữ chức Thị lang Binh Bộ, còn Lâm Húc vừa thăng Thượng thư Hộ Bộ.
Phong Ảnh Nguyệt xuất thân từ chốn phong trần, nay đã xuống tóc xuất gia, còn Lý Huyền tuy là người phù hợp nhất đáng tiếc phụ thân cậu ta không tranh giành , khiến cậu ta trở thành con của tội thần.
Suy nghĩ một hồi, ta quyết định nhận Thẩm Lý nghĩa nữ, phong nàng ấy Hoàng thái nữ. Một khi ta có chuyện gì bất trắc, Thẩm Lý sẽ lên ngôi.
Văn võ bá quan đều mắng ta là kẻ hoang đường, Thẩm Lý không phải huyết mạch Sở thị.
Ta : “Tạm thời cứ dùng nàng đi, sau này nếu có con, trẫm sẽ đổi!”
Các quan văn võ đồng loạt hô: “Hoang đường! Hoang đường!”
Sau khi Sở Oánh gả sang Bắc Địch, nó đã phải chịu đựng hai năm gian khổ khiến cho bản thân rồi dần trở nên tàn nhẫn.
Nó kích Thiếu Đế chết Tả Hiền Vương, trèo lên vị trí Hoàng hậu Bắc Địch, sau đó phát ba mươi vạn binh lính tấn công cố quốc, nhắm thẳng Hạ Đô, muốn đoạt lại hoàng vị.
Thẩm Lý xin ra trận, ta ngăn lại.
"Ngươi ở lại giám quốc, trẫm muốn thân chinh!"
Sau đó ta dẫn theo năm nam sủng xuất phát.
Giờ đây Sở Oánh đã hoàn toàn khác xưa, trái tim nó đã chết, còn tâm địa trở nên cứng rắn như đá.
Để ép ta đầu hàng, nó bắt giữ Lương Đào và Lâm Húc, treo cả hai lên thành lầu.
"Hoàng , trong hai người này, người thích ai hơn?"
Ta kêu lên: "Đừng! Đừng ép ta!
"Ta không thể chọn! Thật sự không thể chọn!"
Cuối cùng, một người bị treo cổ trên thành, còn người kia rơi xuống thành tan xác.
Trẫm đau lòng mất đi hai nam sủng.
Lý gia phản quốc, cấu kết với Bắc Địch, khiến Lý Huyền bị ép phải lấy cái chết để tạ tội.
Cậu ta ôm lấy chân ta khóc thút thít, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Bệ hạ, A Huyền không muốn chết."
Ta vỗ nhẹ lên vai cậu ta: "Ngươi phải là nam sủng dũng cảm nhất của trẫm!"
Sau đó ta cắm kiếm xuống đất, đẩy cằm cậu ta về phía mũi kiếm.
Lý Huyền từ từ chảy máu đến chết.
Ta cưỡi ngựa ra trận, lạnh lùng lớn tiếng:
"Vừa rồi, một nam sủng của trẫm đã chết. Ai đã hắn?"
Chúng tướng sĩ đồng thanh đáp: "Bắc Địch! Bắc Địch!"
Vì mà ta đã trở nên tàn nhẫn, khí thế áp đảo quân địch, không chỉ đại quân đội Bắc Địch mà còn trèo lên thành lầu bắt sống Sở Oánh.
Bạn thấy sao?