Không Làm Quả Hồng [...] – Chương 58

3

Thấy ánh mắt ta dừng lại trên những nam sủng, Thẩm Lý bĩu môi, quỳ xuống nhận tội. 

"Công chúa điện hạ, xin thứ tội. Nô tỳ vì lo lắng cho sự an toàn của người nên mới mất kiểm soát, xin điện hạ tội."

Thẩm Lý là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với ta, nên nàng ấy mới luôn cảm thấy khó chịu với đám nam sủng có ý đồ bất chính kia, cho rằng bọn họ chỉ đang mê hoặc ta. 

Trước đây, không ít lần ta nàng vì chuyện này, Thẩm Lý luôn ngoan ngoãn nhận lỗi mà vẫn kiên quyết không thay đổi thái độ.

Trong kịch bản, sau khi bổn cung chết, Thẩm Lý sẽ dẫn người đến cướp xác vào ngày ta hạ táng, cuối cùng bị vạn tiễn xuyên tim.

Lúc này, khi thấy vẻ mặt bướng bỉnh trung thành của nàng ấy, lòng ta không khỏi mềm đi vài phần.

"Bọn họ là người mà bổn cung thật lòng mến, ngươi sao có thể đánh là đánh?"

Tám đôi mắt thận trọng đổ dồn về phía ta, dường như đang chờ đợi cơn thịnh nộ của ta sẽ giáng xuống đồ nô tỳ không biết nặng nhẹ này. Nhưng thay vì trừng , ta lại nhẹ nhàng : "Nếu bổn cung thật sự chết rồi, thì đánh họ có ích gì chứ? Nên... Giết chết tất cả bọn họ!"

Ánh mắt vốn bất mãn của Thẩm Lý lập tức sáng rực lên.

"Điện hạ rất đúng, thuộc hạ lĩnh mệnh!"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, ta giả vờ vô hỏi:

"À, đúng rồi, lăng mộ của bổn cung xây dựng đến đâu rồi?"

Thẩm Lý đáp: "Sắp hoàn thành rồi, sao công chúa đột nhiên lại nhắc đến chuyện lăng mộ?"

Ta cong , rồi nhẹ nhàng liếc về phía Đại tướng quân Vệ Nhiễm, sau đó lại e thẹn cúi đầu:

"Bổn cung muốn mở rộng mộ thất, đặt chín cái quan tài."

Rồi lại về phía Đế sư Tạ Trừng: "Các ngươi yên tâm, nếu bổn cung chết, tuyệt đối sẽ không để tám người các ngươi phải ở lại trên đời chịu khổ. Bổn cung chắc chắn sẽ đưa tất cả các ngươi đi cùng."

"Thẩm Lý, nghe rõ chưa?

"Một khi bổn cung gặp chuyện bất trắc, lập tức đưa họ đến gặp bổn cung."

"Bổn cung không thể thiếu họ dù chỉ một ngày!"

Đế sư Tạ Trừng không nhịn mà thốt lên:

"Trưởng Công chúa điện hạ, nhân tế là phong tục cổ xưa của tiền triều…"

Thế tử Yến Nam Vương, Trình Mộc Lâm, cũng lớn tiếng phản đối:

"Bản thế tử độc nhất vô nhị, sao ngươi, đồ độc phụ, lại muốn bản thế tử chôn cùng ngươi?"

Ta họ với ánh mắt đầy cưng chiều.

"Bổn cung trước đây có thể nghiêm khắc với các ngươi, sau khi đi một vòng trước cửa địa ngục, mới nhận ra rằng, mình tám người các ngươi nhiều thế nào."

"Hỏi trên đời là gì, chỉ khiến cho sinh tử cùng nhau." 

"Chín chúng ta sinh cùng giường, chết cùng huyệt, dù cho chết rồi cũng phải bên nhau!"

4

Lời của ta khiến tám nam sủng đều hoảng hồn.

Trước đây, họ chỉ nghĩ rằng ta thèm muốn thân thể họ, không ngờ ta lại là một chiến thần thuần ái, sâu sắc đến mức muốn kéo họ theo cả khi chết. Họ từng tưởng rằng một ngày nào đó sẽ có cơ hội lật đổ ta, lấy lại tự do, rồi sống bên cạnh những nữ tử mà mình thật lòng thương.

Nhưng giờ, khi biết ta định mang họ theo xuống mồ, không ai còn giữ nổi sự bình tĩnh nữa.

Tạ Trừng dù sao cũng là cả trong số họ, là người tuổi lớn nhất, ở bên cạnh ta lâu nhất và có trách nhiệm nhất.

Hắn ta cắn răng, vẻ mặt đầy nhục nhã vẫn cố chịu đựng lấy roi mây từ trên tường xuống, quỳ gối trước mặt ta.

"Trưởng Công chúa điện hạ, xin bớt giận. Là thần giám sát không nghiêm, không dạy dỗ tốt đám huyền đệ. Điện hạ muốn thì thần đi."

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng nâng cằm Tạ Trừng lên, ánh mắt đầy đau lòng khi hắn ta:

"Tạ Thái phó ? Người khác phạm lỗi, sao lại để ngươi chịu ? Huống chi... Cậu ấy chẳng gì sai cả. Chỉ là đẩy bổn cung một cái, khiến bổn cung đập đầu vào tường, hôn mê mấy canh giờ mà thôi."

Rồi ta chuyển ánh sang Lý Huyền.

"Tể tướng cũng thật là, đưa A Huyền đến đây gì? Cậu ấy mới mười bảy tuổi, còn chưa lễ trưởng thành mà! Chẳng qua là bị luận tội nhận hối lộ, cho cùng cũng chỉ là tội chết cả nhà thôi, bổn cung đâu có liên lụy đến Lý thị..."

Lý Huyền lúc này còn nhỏ, nghe thấy lời này, liền òa lên khóc, lập tức từ bỏ mọi kháng cự: "Điện hạ tha mạng! Là phụ thân... Phụ thân ông ấy nhất thời hồ đồ! A Huyền vô đẩy ngài, không cố ý đâu! Ngài đánh thần đi! Ngài thần đi! Dù ngài gì với thần, thần cũng sẽ không phản kháng!"

Lý Huyền thật yếu đuối, ta không nỡ lòng nào cậu ta.

Ánh mắt ta lướt qua Lý Huyền, rồi dừng lại trên người Hình bộ Thượng thư Tần Viễn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...