Không Làm Quả Hồng [...] – Chương 56

Lương Thương đỡ lấy thân thể ta, không ngừng thì thầm bên tai ta.

"Tiểu nha đầu, cố lên, chắc chắn phải cố lên, vượt qua thì chúng ta sẽ tự do, mãi mãi tự do."

Đúng , vượt qua thì sẽ tự do.

Thần hồn chi hỏa của Hỏa phượng là ngọn lửa cương liệt nhất trên thế gian.

Có phong ấn nào có thể chịu nổi nó chứ?

Mặc Huyền kinh ngạc, lập tức lùi lại mấy bước.

"Điên rồi, thật sự điên rồi!"

Hắn ta vừa dứt lời, Lương Thương đã ôm ta, chậm rãi bước ra từ trong liệt hỏa.

Đuôi rắn sau lưng hắn đã biến mất.

Trên mi tâm xuất hiện một hoa văn chói mắt.

Sau khi đặt ta xuống, Lương Thương bay lên không trung, chiến đấu cùng Mặc Huyền .

Linh Tê ngã xuống đất, chỉ còn thoi thóp.

Nàng vốn chỉ là người phàm, may mắn vẫn còn Phượng hoàng thần hồn hộ thể.

Nếu có thể chuyên tâm tu luyện, tương lai có lẽ vẫn có cơ hội vào hàng tiên.

Nhưng bây giờ, ngay cả Phượng hoàng thần hồn cũng đã bị thiêu rụi.

Nàng đã không còn khả năng sống sót.

Linh Tê buồn bã với ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

"Vân Lê, ta thật sự rất ngu ngốc! Quá ngu ngốc!"

Ta không chỉ một lần mắng nàng ngu ngốc, khi nàng thực sự ra, ta lại chẳng thấy vui chút nào.

Ngày ta phi thăng lên tiên giới, vừa khéo là ngày nàng vinh thăng Thượng thần.

Lúc đó, Linh Tê vừa mới diệt trừ Thao Thiết.

Đứng giữa đám đông, nàng tỏa sáng rực rỡ, vẻ đẹp khuynh thành.

Một nữ thần kiêu ngạo như lại rơi vào kết cục như thế này.

"Linh Tê, ngươi không ngu ngốc, ngươi chỉ nhầm người thôi."

Ta đưa tay, lau nước mắt trên khóe mắt nàng.

Nàng nắm tay ta, nhẹ.

"Vân Lê, thật ra ta rất ghen tị với ngươi, không chỉ vì Mặc Huyền thiên vị ngươi, mà còn vì sự tàn nhẫn của ngươi!"

"Ngươi ra tay chém ma quỷ, dáng vẻ đó thật sự khiến người ta không thể không rung ."

"Ta nên hiểu ra sớm hơn, một người tùy ý kiêu ngạo như ngươi, sao có thể coi trọng thứ nông cạn đó?"

"Là ta nông cạn rồi. Vân Lê, xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Nàng vô cùng vô tư, trong mắt dần tỏa ra hào quang, dường như lại trở về là vị Thượng thần xinh đẹp lòng người kia.

Chỉ là cơ thể nàng đang dần tan biến, dần dần hóa thành bong bóng.

Rầm một tiếng, một con rồng trắng khổng lồ rơi rầm xuống bên cạnh ta.

Mặc Huyền phun ra một ngụm máu tươi, ta đầy oán hận.

"Vân Lê, ta chỉ quá nàng, ta..."

Ta không để hắn ta hết, trực tiếp chém đầu hắn ta.

Ngay khi hồn phách hắn ta bay lên, Lương Thương phun liệt hỏa bao bọc lấy hắn ta.

Lần này, ta tận mắt chứng kiến hồn phách hắn ta tan biến, chết không toàn thây.

Không lâu sau khi hồn phách Mặc Huyền tan biến, Lương Thương ôm ta và Lục Vĩ đang hôn mê, biến thành một con rồng khổng lồ bay lên không trung.

Tiếng rồng ngâm vang dội khắp tam giới.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người ở tiên giới đều quỳ xuống, cung nghênh tân thần quân.

Lương Thương lượn lờ trên bầu trời một hồi lâu, cuối cùng bỏ mọi người lại, mang theo chúng ta biến mất ở chân trời.

11 (Phần kết)

Ta không quay về thiên giới nữa.

Không biết câu chuyện hoang đường đó sẽ bị bịa đặt như thế nào.

Nhưng ta cũng không quan tâm nữa.

Sau khi chia tay Lương Thương, ta cũng sống cuộc sống mà mình thích.

Ở nhân gian trừ diệt ma, tuy phải dãi nắng dầm mưa trong lòng lại thấy an tâm.

Trăm năm sau, nhân gian thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, ta trở thành Hoa thần nương nương người đời truyền tụng.

Một ngày nọ, nghe ở Cự Thủy có quái hoành hành, ta lập tức cưỡi mây đến để trừ diệt ma.

Sau một hồi giao chiến, vừa định kết liễu mạng của thủy quái thì đột nhiên có một thanh trường kiếm bay đến từ phía sau, trực tiếp chém đứt đầu thủy quái.

Ta quay người lại, đối mặt với một đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng.

Trong lòng khẽ ta giả vờ tức giận, quát nhẹ:

"Đây là quái mà ta muốn . Ngươi dám cướp công nó trước."

"Nói, ngươi muốn chết phải không?"

Bàn tay đanh thép của Lương Thương đột ngột kéo ta vào lòng.

"Ta nhớ nàng."

Hắn vung tay, sau lưng hiện ra một đống đầu lâu máu me đầm đìa.

Tương Liễu, Cửu Anh, Hạn Bạt...

Toàn là quái họa cho nhân gian.

"Tiểu nha đầu, đây là sính lễ của ta, có phải nàng nên thực hiện lời hứa rồi không?"

Không đợi ta trả lời, đôi môi ấm áp của hắn đã áp lên môi ta.

"Ta biết tâm ý của nàng, ai có thể từ chối một hùng trừ ma tiếng tăm lừng lẫy chứ?"

Đúng thế, ai có thể từ chối một hùng trừ ma tiếng tăm lừng lẫy chứ?

Ta ôm chặt lấy hắn, chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn, không thể kiềm chế nổi.

Thật tốt.

Thật sự rất tốt.

- Hoàn -

Sang chương sau đọc truyện tiếp nha tỷ muội ơi

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...