7
Như những nữ chính của tiểu thuyết cứu rỗi khác, cơ thể này cũng sinh ra ở một gia đình hạnh phúc bình thường, mở một tiệm bán đồ ăn sáng.
Cua gạch tôi mang về mẹ tôi thành những chiếc bánh bao lớn.
Bánh bao cho thêm nước thần của mẹ tôi, cái nào cũng thơm ngát.
Tôi ở trong nhóm lớp tìm wechat của Lăng Ca, nhấn thêm bè và điền dòng giới thiệu là: Muốn ăn bánh bao lớn nhân cua gạch không?
Sau khi xác nhận, Lăng Ca trả lời: Mang giúp tớ một ly sữa đậu nành nữa nha.
Theo sau là một tin thông báo đã chuyển khoản 5000 tệ, ghi mua sữa đậu nành.
Tâm tôi hiện giờ chính là: Bầu trời vang lên một tiếng thật lớn, kẻ hầu xuất hiện trên sân khấu*.
*Đây là một câu của giới Trung. Đầy đủ là: Bầu trời vang lên một tiếng thật lớn, kẻ hầu xuất hiện trên sân khấu: "Thưa tiểu thư, hôm nay bão cát quá lớn. Làm sao tôi có thể rời tiểu thư ". Nữ chính đang ví mình là kẻ hầu, Lăng Ca là tiểu thư.
Thứ hai, khi tôi đến lớp, Lăng Ca còn chưa tới. Tôi để bữa sáng trên bàn của ấy
Xui là lại đúng lúc bị Tống Tri Việt đẩy cửa vào thấy.
Cậu ta lạnh lùng tôi một cái, rồi đi về phía hàng sau.
Tâm hệ thống như đã nát thành tro tàn: 「Tiêu rồi, Bây giờ trong mắt nam chính như người hầu bên cạnh tiểu thư ác độc rồi!!!」
Theo thường lệ, Tống Tri Việt sẽ lại bắt đầu gục đầu ngủ.
Thẳng đến khi tan học, tôi đang đứng chờ xe buýt thì Tống Tri Việt kéo lấy ống tay áo tôi từ phía sau.
"Lục Kim Nghi, dạo này cậu... thiếu tiền hả? Tôi có thể nghĩ cách giúp cậu..."
Tôi sửng sốt một lúc. Trong vài giây đó, tôi cảm giác Tống Tri Việt gặp phải nữ chính như tôi thật ra cũng rất xui xẻo.
Tôi lắc đầu: "Không thiếu."
Tống Tri Việt "à" một tiếng, ngón tay dần buông ra.
Tôi bổ sung một câu: "Nhưng cảm ơn cậu, Tống Tri Việt!"
Bạn thấy sao?