Không Làm Nổi Vai [...] – Chương 4

4

Tôi học cùng lớp với Tống Tri Việt, cậu ta ngồi ở bàn sau tôi.

Hình như cậu ta còn buồn ngủ hơn cả tôi. Vừa hay vị trí của cậu ta là hàng cuối cùng nên cậu ta trùm mũ lên đầu rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Đi học không nghe, bài tập không , mà lần nào thi cũng đều đứng đầu khối.

Móa nó, tôi còn bực mình hơn. 

Bởi vì chị đây liều mạng già, đọc nát sách, mới có thể lết đến trình độ trung bình trong lớp.

Hệ thống như đã nhận ra tâm trạng của tôi: 「Ôi ôi ôi! Nữ chính truyện cứu rỗi của tôi có thể thầm, không thể ám sᆠđâu!」

Vừa lúc đại tiểu thư Lăng Ca mặc váy nhỏ, đi giày da, ngay cả móng tay cũng sơn một lớp sơn trong đi tới, ta giương cằm lên: 

- Nếu cuối tuần có thời gian, có thể tới tiệc sinh nhật của tôi.

Nói xong, ta đặt thiệp mời lên bàn tôi và Tống Tri Việt.

Hệ thống yên lặng ở bên cạnh bổ sung:「Đây là nhân vật phản diện đại tiểu thư. Tác dụng của ta là chất tác thúc đẩy tìm cảm của và nam chính. Ở tiệc sinh nhật, ấy sẽ bắt đầu hành quái quái, sau đó vẫn sẽ nhằm vào . Nhưng đừng sợ, có nam chính là chân mệnh thiên tử. Cô ta sẽ chẳng thương tổn đến đâu

Tôi giật giật khóe miệng.

Tôi và Tống Tri Việt bình an vô sự vượt qua một tuần. Đợi đến cuối tuần, chúng tôi mới lại gặp mặt trong tiệc sinh nhật của Lăng Ca.

Tiệc sinh nhật của Lăng Ca diễn ra tại một khách sạn 5 sao. Lúc ăn cơm, một cùng lớp đã tự mở một phòng riêng. 

Trên chiếc bàn tròn xoay bày đủ loại món rau cứng không phù hợp với bữa tiệc ở độ tuổi này nên có. 

Khi ăn, một người trong bàn đang bàn tán về trường Nhất Trung. Mà tôi, lại đang vùi đầu ăn đồ ăn của mình.

Ăn xong vui vẻ, ngay cả Tống Tri Việt cũng không thấy phiền nữa. 

Cho đến cuối cùng, trên bàn vẫn còn lại một ít đồ ăn không đụng đến.

Hôm nay Lăng Ca mặc váy công chúa, tóc uốn thành những lọn xinh đẹp, trang điểm độc đáo, cả người như tỏa sáng.

- Chẳng phải Lục Kim Nghi chưa từng ăn cua gạch à? Cậu đóng gói mang nửa con kia về đi. - Lăng Ca .

Cô ta vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Tống Tri Việt nhíu mày: 

- Lăng Ca, cậu đừng quá đáng.

- Hở? - Là đương sự Lục Kim Nghi, lát sau tôi mới nhận ra: 

- Sao ấy lại quá đáng ?

Cả đám người mắt mũi, mũi tim.

Cuối cùng tôi chỉ chỉ vào nửa chai nước cam còn sót lại trong góc, trông mong mà về phía Lăng Ca: 

- Tớ có thể mang nửa chai nước cam về cùng không?

Lăng Ca không Tống Tri Việt nữa, chuyển tầm mắt sang tôi: 

- Có thể, lát nữa lấy cho cậu hai thùng chưa mở.

Tống Tri Việt ngồi không yên, đứng dậy đi ra cửa phòng, cuối cùng còn đóng sầm cửa lại. 

Lúc tàn tiệc, Lăng Ca bảo tôi ở cửa khách sạn chờ một chút.

Năm phút sau, Lăng Ca đi ra, bên người còn có hai nhân viên phục vụ của khách sạn đi theo. 

Trong đó một người rinh hai thùng nước cam. Người còn lại cầm theo hộp thức ăn màu đỏ rất lớn, tổng cộng có bốn tầng. Hẳn là hộp thức ăn dành riêng cho khách VIP của khách sạn.

- Những thứ này cậu đều mang về đi. Sau này nếu muốn ăn thì tới tìm tôi.

Cứu mạng, phải là gia đình tôi gặp Bồ Tát sống rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...