Ba ngày sau, Thái hậu trúng độc hôn mê, Thái y viện nhiều lần chẩn đoán mới cứu chữa .
Hoàng thượng nổi giận, hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng, ta dẫn người lục tung cả hậu cung, phát hiện trong phòng Hạ Bảo lâm lại cất giấu không ít thuốc độc.
Thái hậu còn chưa tỉnh, ta và Hạ Hồng Diệp ngồi hai bên Lý Viễn, Hạ Miên Miên và Hải Đường run rẩy quỳ trên mặt đất.
Hạ Miên Miên chưa đã rơi lệ: "Bệ hạ cứu thiếp!"
Nếu không phải thời điểm không thích hợp, ta chắc đã thành tiếng, không phải chứ muội muội, ngươi ngu ngốc như sao?
Lúc này rồi, Bệ hạ có thể cứu ngươi cái gì? Hắn còn có thể vì ngươi mà không màng ơn nghĩa sinh thành, để cho mẫu hậu của hắn chịu oan uổng sao?
Mấy người có mặt đều có tâm nhãn, Hạ Miên Miên không phải là hung thủ thật sự, thuốc độc lại ở trong phòng Hạ Miên Miên.
Thái y kiểm tra một hồi, thận trọng : "Bẩm Bệ hạ, thuốc độc này không phải là thuốc độc mà Thái hậu trúng phải."
Lý Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Suýt chút nữa thì oan uổng cho Miên Miên, Hoàng hậu, nàng việc cũng quá mức lỗ mãng."
Ta lạnh trong lòng, Lý Viễn, ngươi vui mừng quá sớm rồi.
Còn chưa kịp để Lý Viễn cho Hạ Miên Miên đứng dậy, Thái y lại : "Hoàng hậu nương nương cẩn thận, đã cho chúng thần kiểm tra đồ vật trong phòng Thái hậu."
"Thuốc độc mà Thái hậu trúng phải không phải là bị bỏ vào thức ăn, mà là hương thơm trong phòng hun nóng độc dược dính trên người người khác, sau đó mới trúng độc."
"Vừa rồi, thần kiểm tra túi thơm trên người Quý phi, độc chính là từ đó mà ra."
Lý Viễn sững sờ, hung ác Hạ Hồng Diệp: "Hạ Quý phi, sao nàng dám ám Thái hậu!"
Hạ Hồng Diệp lập tức quỳ xuống: "Thiếp không dám, thiếp bị oan uổng, Bệ hạ!"
Lý Viễn ném chén trà trong tay xuống đất, ta đoán trong lòng hắn lúc này chắc hẳn đang vui sướng lắm, nếu Hạ Hồng Diệp phạm tội, hắn sẽ có cơ hội tước bỏ binh quyền của Hạ gia, còn có thể cứu người trong lòng thoát khỏi bể khổ, chuyện tốt như còn gì bằng.
Nhưng đáng tiếc, bản cung sẽ ra tay.
"Bệ hạ!"
Ta đỡ Hạ Hồng Diệp dậy, không đồng ý thở dài: "Thần thiếp biết ngài sốt ruột, mà ngài đừng vội."
"Nàng có ý gì?"
Hạ Hồng Diệp rưng rưng nước mắt Lý Viễn: "Bệ hạ, túi thơm này là do đường muội tặng cho thiếp."
Hạ Miên Miên vốn đang khóc lóc, nghe thấy câu này lập tức ngây ngẩn cả người, cũng quên cả giả bộ đáng thương:
"Nói bậy!"
"Làm càn!"
Tiểu Thúy mỗi lần ra tay đều vô cùng đúng lúc, Miên Miên nương lại ăn thêm một cái tát!
Lý Viễn bị tiết đảo ngược liên tục cho choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, đã trơ mắt Hạ Miên Miên bị tát.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, Tiểu Thúy là người của ta, cho dù trong lòng hắn khó chịu, cũng phải nhịn.
Đương nhiên, ta không có ý Tiểu Thúy là chó.
Hải Đường thấy Hạ Miên Miên chỉ biết khóc lóc, liền cứng rắn lên tiếng: "Túi thơm này đã qua tay nhiều người như , cũng không thể chứng minh độc là do Bảo lâm hạ, Bệ hạ!"
Hạ Miên Miên như bừng tỉnh: "Đúng đúng , không chừng là do đường tỷ hạ độc hãm ta."
Lý Viễn nhíu mày, do dự không gì.
Không là đúng rồi, bản cung việc còn để ngươi tìm sơ hở sao?
Ta ra hiệu cho Thái y, ông ta lại tiếp tục : "Bệ hạ, chuyện này không thể nào."
"Loại độc này rất mạnh, nếu như là bỏ vào sau, Quý phi nương nương e là đã sớm gặp chuyện không may, chỉ có thể là lúc may túi đã ngâm vải vào thuốc độc sau đó phơi khô."
"Làm như , liều lượng ít, mới có thể âm thầm g i ế t người trong vô hình."
Nước mắt Hạ Hồng Diệp đến là đến: "Miên Miên, sao muội có thể ta như ?"
Bạn thấy sao?