Sau khi ta và Hạ Hồng Diệp đối chiếu thông tin, phát hiện những năm qua thật sự là bị Lý Viễn lừa gạt không nhẹ.
Giây phút ấy, ta thậm chí hoài nghi mình là người xuất thân từ tiểu quốc nào đó, nếu không tại sao có thể bị hắn qua mặt suốt bao nhiêu năm như .
Hạ Hồng Diệp ra tay vô cùng quyết đoán, ba ngày sau liền gọi đường muội của mình vào cung.
Đó là một buổi chiều nắng đẹp, thị nữ Tiểu Thúy của ta vội vàng chạy vào nội điện.
"Nương nương! Xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì?"
Tiểu Thúy thở hổn hển hai hơi, ổn định lại nhịp thở:
"Hạ Quý phi và Lâm tần đi dạo Ngự Hoa viên, sau khi tới hòn non bộ thì phát hiện, phát hiện ---"
Hai mắt ta sáng lên: "Nhanh !"
"Phát hiện Hoàng thượng và đường muội của Hạ Quý phi đang ôm ấp bất chính!"
"Nghe , yếm đỏ thêu uyên ương của đường muội Hạ Quý phi còn mắc trên thắt lưng Hoàng thượng!"
Ta cố gắng kìm nén nụ nơi khóe miệng, cố gắng nhớ lại khuôn mặt ghê tởm của Lý Viễn, vội vàng đứng dậy thay quần áo.
"Mau đưa bản cung đi xem! Sao có thể có nữ tử không biết liêm sỉ như !"
Lúc ta chạy tới, Hạ Miên Miên đã mặc xong quần áo, đang cúi đầu rơi lệ.
Lâm tần co rúm ở một góc, chỉ thiếu nước hét lên không thấy ta.
Cũng không trách nàng ta , thời buổi này ai bắt gặp Hoàng thượng dan díu mà không muốn chạy chứ.
"Bệ hạ, ngài thật là quá đáng!"
"Trẫm, trẫm chỉ là, nhất thời không kiềm chế ."
Lúc này Lý Viễn còn chưa đủ lông đủ cánh, chuyện với ta luôn cẩn thận, lúc này càng thêm yếu thế.
"Bản cung nghe muội muội của Quý phi vẫn còn là khuê nữ, Quý phi à, muội đừng trách bản cung nhiều lời, muội cần phải để tâm việc dạy dỗ tỷ muội trong tộc hơn."
Hạ Hồng Diệp ngồi một bên thở dài, nhỏ giọng : "Hoàng hậu Nương nương dạy phải."
"Về lý, quyến rũ Hoàng thượng là tội c h ế t, Hạ nương dù sao cũng là muội muội của Quý phi, Hoàng thượng cũng thích, chi bằng cứ để nàng ta ở lại trong cung."
Lý Viễn thở phào nhẹ nhõm, gượng : "Chuyện này là lỗi của trẫm, cứ theo ý của Hoàng hậu."
Ta gật đầu, lại : "Chỉ là Hạ nương dù sao cũng là người không đứng đắn, nếu không trách , e là sẽ có kẻ bắt chước."
"Chi bằng đánh mười lăm trượng, rồi ban cho nàng ta một danh phận."
"Chuyện này ---"
Lý Viễn do dự một chút, Hạ Miên Miên đang lắc đầu nguầy nguậy, cuối cùng quay mặt đi, nghiến răng đồng ý.
Lúc cung nhân áp giải Hạ Miên Miên xuống, nương kia khóc đến mức gần như ngất xỉu.
Ta cúi đầu khẽ , lần này, ngươi đừng hòng có cái mệnh tốt đẹp, đường đường chính chính tiến cung nữa.
"Bệ hạ định ban cho Hạ nương danh phận gì?"
Lý Viễn chưa kịp , Hạ Hồng Diệp đã lên tiếng: "Hay là phong Bảo lâm lục phẩm, ở cùng cung với thần thiếp."
Lý Viễn do dự : "Có phải là thấp quá không?"
Ta giả vờ kinh ngạc hắn: "Bệ hạ, đây vốn là tội c h ế t, nếu như ban cho danh phận cao, ngày sau người người bắt chước thì phải sao?"
"Ngài cũng không cần lo lắng, Quý phi và Hạ nương là tỷ muội ruột thịt, nàng ta ở trong cung của Quý phi chẳng lẽ còn có thể chịu khổ hay sao?"
"Cũng phải."
Hạ Hồng Diệp : "Thiếp dự định để Hải Đường đi theo hầu hạ Miên Miên, cũng để cho nàng ta quen với cung quy."
Lý Viễn sững sờ: "Hải Đường là người nàng dùng quen rồi, nàng ---"
"Người cũ mới biết nóng biết lạnh, dù là vì để Bệ hạ yên tâm, thiếp cũng phải chăm sóc Miên Miên thật tốt."
Bạn thấy sao?