Không Làm Hoàng Hậu [...] – Chương 14

Mười ba tháng sáu, mùa hè năm nay nóng bức vô cùng.

 

Người đầu tiên ngã xuống, chính là Thái hậu.

 

Tuy rằng là già đầu mà vẫn khỏe mạnh, dù sao cũng liên tục trúng độc, cho dù thân thể tốt đến mấy cũng bị giày vò đến mức tàn tạ.

 

Thái hậu lại một lần nữa trúng độc, Lý Viễn lại một lần nữa nổi giận.

 

Ta lại bắt đầu điều tra.

 

Chờ Thái y xem xét xong, liền run rẩy : "E là do lâu ngày sử dụng thuốc độc, tích tiểu thành đại, hao tổn nguyên khí."

 

Sắc mặt Lý Viễn càng thêm khó coi: "Tận tâm cứu chữa cho trẫm."

 

"Hoàng hậu, trẫm giao hậu cung cho nàng, nàng quản lý như sao? Hiện tại mẫu hậu sống c h ế t còn chưa rõ, nàng khó thoát khỏi tội!"

 

Tên thần kinh này, mẫu hậu ngươi đầu óc không bình thường ngày ngày uống thuốc độc, chẳng lẽ ta còn có thể chui vào trong miệng bà ta móc ra hay sao?

 

"Bệ hạ!"

 

"Thần thiếp, thần thiếp có lời muốn ."

 

Lý Viễn lạnh lùng liếc ta một cái, không gì.

 

"Thần thiếp lúc Thái hậu hôn mê đã cho người điều tra cung điện của Thái hậu, tìm thứ này."

 

Ta nhận lấy hộp thuốc trong tay Tiểu Thúy, trên mặt lộ vẻ bi thương: "Thái hậu vô cùng quý trọng những viên thuốc này, ngày thường thần thiếp vạn vạn lần không dám đụng vào."

 

"Hôm nay thế cấp bách, thần thiếp tự ý chủ trương, cho Thái y nghiệm độc."

 

Lý Viễn sững sờ: "Có độc?"

 

"Bẩm Bệ hạ, thuốc này không có độc."

 

Lời của Thái y khiến Lý Viễn an tâm phần nào.

 

"Nhưng loại thuốc này tuyệt đối không thể đụng vào!"

 

"Ngươi cái gì?!"

 

Lý Viễn tức giận hất đổ chén trà trên bàn, mọi người trong phòng vội vàng quỳ xuống, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

"Nói tiếp đi!"

 

Ba chữ đơn giản dường như là từ trong kẽ răng nghiến ra.

"Loại thuốc này sau khi uống vào tuy rằng như tinh lực dồi dào, kỳ thực chẳng khác nào là g i ế t gà lấy trứng, thứ bị hao tổn chính là sinh cơ của Thái hậu nương nương!"

 

"Nương nương sử dụng quá nhiều, hiện tại, hiện tại, e là ---"

 

"Làm càn !"

 

Lý Viễn nổi giận, giơ chân đá Thái y ngã lăn ra đất.

 

Nhất thời tức giận công tâm, hắn cũng hôn mê bất tỉnh.

 

Ôi chao, rối loạn rồi rối loạn rồi.

 

Lúc Lý Viễn bất tỉnh nhân sự, ta chính là chủ nhân lớn nhất hậu cung này.

 

Ta lập tức hạ lệnh bắt lão đạo sĩ lừa đảo kia lại, lệnh cho Thái y toàn lực cứu chữa cho Lý Viễn và Thái hậu.

 

Sau lưng, ta lại âm thầm "chăm sóc" cho thân thể yếu ớt của Lý Viễn một chút, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể xuống giường .

 

Bên giường bệnh của Lý Viễn, ta và Hạ Hồng Diệp mỗi người ngồi một bên.

 

"Bên Thái hậu thế nào rồi?"

 

Hạ Hồng Diệp cong môi: "Ước chừng chỉ còn mấy ngày nữa thôi, nếu Bệ hạ tỉnh lại sớm, còn có thể kịp mặt bà ấy lần cuối."

 

"Thời gian trôi qua thật nhanh."

 

Ta liếc Hạ Hồng Diệp, dưới ánh nến đôi môi đỏ tươi của nàng như máu.

 

"Nhanh sao? Tại sao ta lại cảm thấy hơi chậm?"

......

 

Lý Viễn vẫn là có phúc khí, kịp lúc thấy Thái hậu trút hơi thở cuối cùng.

 

Lão đạo sĩ cũng giống như kết cục kiếp trước, chỉ chờ Lý Viễn xử lý.

 

Trải qua chuyện này, chút tinh khí thần ít ỏi còn sót lại của Lý Viễn cũng tiêu tan cùng tận, nằm liệt giường nhiều ngày, không thể xuống giường.

 

Quốc gia không thể một ngày không có vua, cho nên chỉ có thể để Thái tử giám quốc.

 

Thái tử còn nhỏ tuổi, Hoàng đế bệnh nặng không dậy nổi, ta Hoàng hậu tự nhiên phải ra tay giúp đỡ.

 

Ta mưu tính lâu như , cuối cùng cũng có cơ hội, vươn tay đến triều đình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...