Không Làm Hoàng Hậu [...] – Chương 13

Trên chiến trường lần này, Hạ gia giống như diều gặp gió, Hạ đại tướng quân lập chiến công hiển hách, quả thực đã trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của Lý Viễn.

 

Lý Viễn có lẽ là uống đan dược nhiều quá, đầu óc càng ngày càng không tỉnh táo, mà lại muốn ra tay với ta.

 

"Tử Đồng, nàng gả cho trẫm cũng đã tám năm rồi."

 

Hắn cảm khái ôm lấy vai ta, không biết trong miệng heo kia lại muốn gì nữa đây.

 

"Thời gian trôi qua thật nhanh, ngay cả hài nhi của chúng ta cũng đã đến tuổi đi học."

 

Ta thở dài: "Bệ hạ, chúng ta là phu thê, có chuyện gì mà không thể thẳng ra?"

 

Lý Viễn dịu dàng , đáy mắt đen kịt, lòng trắng vẩn đục, sắc mặt vàng vọt, chậc chậc, quả nhiên là đan dược tốt.

 

"Trong lòng trẫm thật sự bất an."

 

"Hai năm nay thân thể trẫm ngày càng kém, trẫm lo lắng cho tiền đồ của Chính Nhi."

 

"Bệ hạ đang ở tuổi tráng niên, Chính Nhi có người cha mẹ như chúng ta, có gì phải lo lắng?"

 

Hắn ta với vẻ mặt đau khổ: "Hạ gia khí thế ngất trời như , Hạ Quý phi ở trong cung hành sự càng ngày càng không kiêng nể gì, trong lòng trẫm vô cùng lo lắng."

 

"Tử Đồng, nàng có hiểu ý của trẫm không?"

 

"Thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của Chính Nhi, chúng ta cha mẹ, phải dọn dẹp chướng ngại vật cho nó."

 

Ta kinh ngạc ngẩng đầu: "Hạ đại tướng quân đối với Bệ hạ chẳng lẽ không phải là trung thành tận tâm sao?"

 

"Trung thành tận tâm cái gì?"

 

Lý Viễn tức giận : "Làm thần tử phải chia sẻ lo lắng cho trẫm là bổn phận, hiện giờ hắn quyền thế ngập trời như , chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến cảnh của trẫm sao?"

 

"“Cạnh giường, há có thể để cho kẻ khác ngủ say*?”

*(卧榻之侧, 怎容旁人酣睡): Ví với việc không cho phép người khác xâm nhập vào phạm vi thế lực của mình."

 

Nói rất hay, ta cũng không muốn để cho ngươi ngủ say bên cạnh ta.

 

"Thần thiếp hiểu rõ tâm tư của Bệ hạ, chỉ là Hạ Quý phi dù sao cũng đã hầu hạ ngài nhiều năm, đối với ngài lại một lòng một dạ."

 

Lý Viễn hừ lạnh, âm trầm : "Đến lúc đó trẫm tất nhiên sẽ bù đắp cho nàng ấy."

 

Bù đắp như thế nào? Uống một ly rượu độc, bù đắp cho đường muội của nàng sao?

 

Lý Viễn này, thủ đoạn ngoan độc, bạc bạc nghĩa.

 

Thật sự là không đáng để phó thác.

 

...

 

Sau ngày hôm đó, Lý Viễn tự cho là mình đã dốc bầu tâm sự với ta, trong lòng vui mừng chờ đợi ta và Hạ Quý phi đối đầu, hắn chỉ việc tọa sơn quan hổ đấu.

*Tọa sơn quan hổ đấu (坐山观虎斗): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là khi hai bên đ.ánh nhau thì sẽ áp dụng thái độ bàng quan để quan sát, đợi đến khi cả hai bên đều bị thiệt thì sẽ là ngư ông đắc lợi."

 

Hắn tự cho là mình có thể dùng tiền đồ của Chính Nhi để khống chế ta, đáng tiếc con đường này ta đã từng đi qua một lần rồi.

 

Dùng lời của Hạ Hồng Diệp mà : "Sao hắn ta có thể tự tin như ?"

 

Đúng , tại sao Lý Viễn lại tự tin như , cho rằng chỉ bằng vài ba lời , liền có thể dọa ta sao?

 

Kiếp trước Lý Viễn chăm lo quốc sự, ta và Hạ Hồng Diệp đều không trái ý hắn, hắn còn phải mất đến mười mấy năm mới có thể nhổ bỏ hai chúng ta, kiếp này, dường như hắn càng nóng vội hơn.

 

Hạ Hồng Diệp tự rót cho mình một chén rượu: "Thân thể không dùng , đầu óc liền linh hoạt sao."

 

Ta cong môi, thầm nghĩ, thân thể Lý Viễn e là thật sự không ổn rồi.

 

Thành phần đan dược kia ta đến nay vẫn chưa quên, vì để cho dược hiệu phát tác nhanh hơn, ta còn thêm chút "gia vị" vào, kiếp này ước chừng phát tác càng nhanh hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...