Không Cứu Nữa Anh [...] – Chương 5

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi thật sự trở thành vợ chồng đúng nghĩa.

Và cũng chính lúc đó, tôi mới hiểu — hôn nhân hóa ra cũng có thể ngọt ngào và hạnh phúc đến thế.

Nhưng càng tốt với tôi, lòng tôi càng thấy day dứt.

Tôi không đành lòng giấu giếm nữa, định rõ mọi chuyện.

Thế , Ngụy Gia Huy lại lắc đầu, mỉm tôi:

“Em không cần phải giải thích gì cả. Dù vì lý do gì mà em gả cho … thì cũng thấy rất vui rồi.”

Nghe , tôi không thể thốt nên lời gì nữa.

Chỉ biết âm thầm tự nhủ — cả đời này, tôi sẽ dùng từng ngày để chứng minh cảm của mình dành cho .

Tôi ở bên Ngụy Gia Huy, ngày ngày sống trong mật ngọt, bình yên và dịu dàng.

Còn Tô Dật Phàm thì lại không suôn sẻ như thế.

________________________________________

Chương 11:

Chúng tôi chỉ biết hình bên ta nhờ lời truyền miệng từ hàng xóm láng giềng.

Thì ra hôm đám cưới của tôi và Ngụy Gia Huy, Tô Dật Phàm uống không ít rượu tại hôn lễ.

Trên đường về, ta không giữ vững, ngã nhào từ xe đạp xuống.

Vì thấy mất mặt, ta cố nín đau, không chịu đến bệnh viện ngay.

Cho đến khi chịu không nổi nữa mới đến khám, thì phát hiện… gãy xương.

Do kéo dài quá lâu, phần xương gãy đã tự liền sai vị trí, nên muốn chữa trị buộc phải bẻ gãy lại rồi nắn lại từ đầu — vừa đau đớn, vừa mất thời gian.

Tin tức này lan ra, lại khiến tôi trở thành đề tài bàn tán mới của mọi người.

Người ta bắt đầu gọi tôi là “hồng nhan họa thủy”, là “phụ nữ mang điềm xấu”.

Thực ra cũng chẳng thể trách họ.

Nói cho cùng, việc này đúng là có dính dáng đến tôi và Ngụy Gia Huy — nếu không phải vì đến dự đám cưới chúng tôi, nếu không phải vì sĩ diện không dám vào viện…

Tô Dật Phàm cũng chẳng phải khổ đến thế.

Chỉ là, trong mắt tôi, tất cả những chuyện này… đều là đáng đời.

Nhưng Ngụy Gia Huy lại không nghĩ như .

Anh mua ít hoa quả, mang về nhà, dịu dàng :

“Dù sao ta cũng là vì uống rượu trong lễ cưới của chúng ta mà bị ngã. Mình đến thăm một chút cũng là lẽ phải.”

Tôi chẳng cần suy nghĩ, lập tức từ chối:

“Vốn dĩ đã có bao lời đồn thổi. Nếu em mà đến, người ta lại càng khó phân biệt trắng đen. Dù ta có gãy chân hay gãy đầu cũng không liên quan gì đến em hết!”

“Hơn nữa, em đã rồi—từ nay về sau, em là vợ của , em và Tô Dật Phàm không còn bất kỳ quan hệ gì.”

Ngụy Gia Huy liên tục gật đầu:

“Anh biết, biết mà. Nhưng nếu chúng ta không đi, người ta lại chúng ta trong lòng có khúc mắc. Chi bằng mình thẳng thắn đến thăm, để mọi người thấy chúng ta quang minh chính đại, không có gì phải giấu giếm.”

Tuy trong lòng vẫn có chút không nguyện, cuối cùng tôi vẫn gật đầu đồng ý.

Cũng đúng, có một số chuyện thật sự nên dứt khoát rõ một lần, để sau này mỗi người một ngả, không còn gì vướng bận nữa.

Chúng tôi đến nhà họ Tô, Ngụy Gia Huy đứng ngoài cửa, bảo tôi vào một mình.

Vừa định giơ tay gõ cửa, tôi lại nghe thấy bên trong vọng ra tiếng của Tô Dật Phàm và Đặng Hân Di.

Chương 12:

Tôi đứng khựng lại, do dự không biết có nên tiếp tục gõ cửa hay âm thầm rời đi.

Kiếp trước, tôi cũng từng không ít lần bắt gặp Tô Dật Phàm và Đặng Hân Di ở bên nhau.

Lần nào cũng như dao cứa tim, tôi lại xông vào ầm lên, và kết quả luôn là tôi biến thành kẻ nhỏ nhen, vỡ không khí.

Lần này tôi vốn định quay đi, nghĩ lại—nếu không nghe hết, lần sau có khi còn phải đến thêm một lần nữa.

Đang lưỡng lự thì giọng trong phòng lại lớn hơn.

Tô Dật Phàm, giọng có phần yếu ớt vô cùng kiên quyết:

“Hân Di, bây giờ hôn ước giữa và Tần Vũ Đồng đã hủy rồi. Cô ta cũng đã lấy chồng. Vậy chuyện của chúng ta… có phải cũng nên tính đến rồi không?”

Đặng Hân Di bật khúc khích:

“Anh đừng là… tưởng chỉ cần không cưới Tần Vũ Đồng thì tôi sẽ gả cho đấy nhé?”

Tô Dật Phàm sững sờ một lúc lâu mới lên tiếng:

“Hân Di, ý em là gì ?”

“Còn ý gì nữa? Tôi chỉ xem là lao miễn phí thôi. Anh cũng không lại hoàn cảnh nhà mình đi, tôi sao có thể cưới một người như chứ?”

“Nói thật cho biết, tôi sắp kết hôn với con trai giám đốc nhà máy rồi. Lần này tôi đến đây, chỉ là để bảo sau này đừng phiền tôi nữa.”

“Người thích từ đầu đến cuối… chỉ có Tần Vũ Đồng mà thôi.”

Tô Dật Phàm như sụp đổ, giọng lạc đi:

“Không thể nào… Em từng với là Tần Vũ Đồng lấy chỉ để vào nhà máy. Ngay cả chuyện rơi xuống nước… cũng là ta sắp đặt.”

Tim tôi thắt lại.

Hóa ra… kiếp trước Tô Dật Phàm tin chắc tôi tính kế , là vì Đặng Hân Di ?

Đặng Hân Di hừ lạnh một tiếng:

“Anh cái gì ? Tôi lúc nào mấy lời đó? Anh tự mình rơi xuống nước, thì liên quan gì đến Tần Vũ Đồng? Cô ấy có đẩy chắc?”

Tô Dật Phàm nghe xong lại bắt đầu lẩm bẩm một mình, ánh mắt trống rỗng, môi run run như không còn phương hướng.

Có lẽ cảm thấy buồn chán, Đặng Hân Di đứng bật dậy, tiện tay mở cửa —

Và rồi… ta thấy tôi, đang đứng ngoài cửa, tay cầm túi hoa quả.

Đặng Hân Di nhạt rồi quay đầu vào trong :

“Tần Vũ Đồng đến rồi đấy. Tôi khuyên vẫn nên đừng có mơ mộng hão huyền nữa. Biết điều thì nên giữ lấy Tần Vũ Đồng — đó mới là điều nên lúc này.”

Chương 13:

Tôi ngượng ngùng bước vào phòng, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Tôi không cố nghe lén. Tôi chỉ… đến thăm một chút, tiện thể…”

Còn chưa kịp hết câu, Tô Dật Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng, nghẹn ngào:

“Xin lỗi, Vũ Đồng… Anh xin lỗi em.”

Mũi tôi cay xè.

Ba mươi năm sống trong tủi nhục, uất ức, tôi từng không biết bao nhiêu lần chờ đợi câu “xin lỗi” này.

Nhưng đến lúc nó thật sự thốt ra… tôi lại không còn cần nữa.

Tôi im lặng, không đáp.

Tô Dật Phàm thấy liền thở dài, tiếp tục , giọng trầm lắng như đã thấu mọi thứ:

“Em cũng trọng sinh rồi, đúng không?”

“Thật ra em không , cũng đoán . Kiếp trước, em không do dự lao xuống cứu . Còn kiếp này, em lại quay đầu rời đi… Ban đầu còn tưởng em đang giở trò ‘lạt mềm buộc chặt’, bây giờ nghĩ lại… chắc là em đã hoàn toàn lạnh lòng với rồi.”

Tôi nhẹ gật đầu, vẫn không thêm gì nữa.

Tô Dật Phàm cũng không còn trẻ dại gì.

Đã lăn lộn xã hội bao năm, ta thừa hiểu thế nào là chân , thế nào là lợi dụng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...