06
Năm mười chín tuổi, lần đầu tiên tôi gặp Tạ Gia Nam.
Trong một bữa tiệc rượu lấy cớ thử vai lý do.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh tôi, không chút kiêng dè, đưa bàn tay đầy mồ hôi sờ soạng sau lưng tôi, vuốt lên vuốt xuống.
Khi đó tôi chẳng màng gì cả, bật dậy khỏi ghế.
Ly rượu vang uống dở trong tay, hất thẳng lên đầu ông ta.
Còn hung hăng trợn mắt, chỉ tay vào mặt ông ta quát: “Ông giữ tay chân cho sạch sẽ!”
Người đàn ông với vài lọn tóc ướt bết dính vào da đầu, mặt thì lúc đỏ lúc xanh.
Ông ta định nổi đóa, tay đã giơ lên quá nửa, bị ai đó cản lại.
Người ấy thong thả, giọng điệu pha chút cợt như đang xem kịch:
“Cô nhỏ cũng đâu sai, gì phải nổi giận mất mặt ?”
Chuyện hôm đó, vì có Tạ Gia Nam ra mặt, nên không ai lớn chuyện.
Sau đó, tôi chờ ở bãi đỗ xe.
Dáng người thanh thoát, áo sơ mi trắng, quần tây đen, một chiếc áo khoác gió đen vắt trên tay, mang theo sự đơn sau những cuộc xã giao.
“Này!” Tôi gọi , “Chuyện hôm nay, cảm ơn .”
Anh nghiêng đầu tôi, ánh mắt có chút cảnh giác, trong đó thấp thoáng một tia hứng thú.
“Chuyện nhỏ.” Anh khẽ nhếch môi .
“Lần này nếu không có , tôi thảm rồi. Anh giúp tôi một việc lớn, lần sau nếu có gì cần, cứ tìm tôi.”
Anh chắc đã gặp không ít người tìm cách tiếp cận mình bằng những cái cớ vụng về.
Nhìn qua là thấu ý đồ vụng trộm của tôi.
Nhưng sự lịch thiệp đã khiến khẽ gật đầu một cách xa cách.
Tôi : “Không ai là không cần người khác giúp cả.”
Cơ hội để tôi “giúp đỡ” đến rất nhanh.
Khoảng hai tuần sau, tôi nhận một cuộc gọi từ trợ lý của Tạ Gia Nam.
Không mấy ngạc nhiên khi họ có số liên lạc của tôi.
Người đó lịch sự hỏi liệu tôi có sẵn sàng đồng hành cùng Tạ Gia Nam, tham dự một buổi tiệc kinh doanh.
Tôi vui vẻ nhận lời.
Buổi tiệc tổ chức tại một biệt thự kiểu trang viên.
Phòng tiệc tráng lệ, rượu ngon và tiếng nhạc u mê khiến tôi như say nhẹ ngay khi bước vào.
Tạ Gia Nam mặc bộ vest cắt may hoàn hảo, dáng người cao ráo, tựa như cây tùng xanh phủ tuyết.
Thực ra tôi không phải một người đồng hành xuất sắc.
Chưa đến nửa buổi tiệc, tôi đã cảm thấy chán ngán với những màn giao tiếp giả tạo đầy toan tính.
Không thể không thầm khâm phục Tạ Gia Nam.
Dù ai đến mời rượu, đều có thể đáp lại lịch sự và trò chuyện vài câu.
Thậm chí ngay cả nụ trên mặt cũng chưa từng thay đổi.
Nếu không phải trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi bắt gặp ánh mắt ánh lên vẻ lãnh đạm và chán ghét, thì ai cũng nghĩ rằng…
Anh ấy tận hưởng những dịp như thế này.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, trong một khoảnh khắc giữa buổi tiệc, tôi ghé sát vào Tạ Gia Nam, khẽ đề nghị:
“Chúng ta đi thôi.”
Anh sâu vào mắt tôi, đôi con ngươi dưới ánh đèn pha lê phản chiếu như hai ngôi sao lạnh giá.
Tôi nghĩ sẽ từ chối.
Nhưng bất ngờ, Tạ Gia Nam khẽ :
“Được thôi.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như băng tan tuyết tan, mọi thứ trở nên dịu dàng.
Cuối cùng, thật sự dẫn tôi rời khỏi buổi tiệc qua lối cửa bên, lặng lẽ mà không ai ý.
Băng qua dãy hành lang phủ đầy cây xanh, bỏ lại phía sau tiếng nhạc và những cuộc trò chuyện lấp ló.
Trước mặt là con đường nhựa thẳng tắp và rộng mở, phía trên treo lơ lửng một vầng trăng tròn sáng ngời.
Hai bên đường là những tán cây rậm rạp, lá xào xạc trong làn gió đêm.
Như thể trời vừa rơi xuống một cơn mưa dịu dàng.
Sau đó, mọi chuyện tiếp diễn một cách tự nhiên.
Những cuộc hẹn khi rảnh rỗi, cắm trại trên đỉnh núi để ngắm sao băng, những nụ hôn dưới ánh hoàng hôn, và vòng tay ôm nhau trong sương sớm.
Chúng tôi thoải mái đưa nhau vào cuộc sống của mình.
Không hề mệt mỏi, chỉ thấy say mê.
Năm tôi hai mươi ba tuổi, bố mẹ Tạ Gia Nam tìm đến tôi.
Họ đã có sẵn một môn đăng hộ đối để con dâu – chính là Du Kiến Nguyệt.
Cô ấy dịu dàng, sáng rỡ, hoàn hảo không chút khuyết điểm.
So với ấy, tôi chỉ là một ngôi sao mờ nhạt và nhỏ bé.
Tôi và Tạ Gia Nam đã cãi nhau vài lần vì ấy.
Lần cuối cùng, tôi đề nghị chia tay.
Tạ Gia Nam không một lời, chỉ đóng sầm cửa bỏ đi khỏi căn nhà chúng tôi chung sống.
Sáu tháng sau không liên lạc, lại tìm đến tôi.
Lần này, đôi mắt đã trưởng thành hơn, khí chất cũng trở nên lạnh lùng và điềm tĩnh hơn.
Anh rằng hôn ước với nhà họ Du đã giải quyết, rồi hỏi liệu tôi có thể cho thêm một cơ hội.
Năm hai mươi tư tuổi, tôi như mong ước, trở thành vợ của Tạ Gia Nam.
Truyền thông thi nhau bàn tán về những chi tiết trong đám cưới: chiếc váy cưới thêu tay kỳ công, vô số viên ngọc trai và đá quý, chiếc nhẫn kim cương vuông 18 carat, và những món quà xa xỉ cho khách mời…
Nhưng không một ai nhắc đến việc, trong đám cưới ấy, bố mẹ của Tạ Gia Nam hoàn toàn vắng mặt.
07
Trong giấc mơ, tôi thấy “tôi” khoác lên mình chiếc váy cưới trắng muốt, tinh xảo, bước vào vòng tay của Tạ Gia Nam.
Ánh nắng rực rỡ chiếu sáng những bông hoa, bãi cỏ, bóng bay, và những ly thủy tinh, khiến tất cả trở nên lấp lánh đáng .
Đó lẽ ra phải là khoảnh khắc hạnh phúc.
Nhưng bên tai tôi dần dần vang lên những âm thanh hỗn loạn như thủy triều đang dâng.
Những đám mây đen từ đâu kéo đến, che khuất ánh sáng ban ngày.
Mọi thứ trở nên rối loạn, vỡ vụn.
Tôi thấy nhiều khung cảnh xa lạ.
Tôi và Tạ Gia Nam thường xuyên cãi vã, chỉ trích nhau, trách móc về những gì mình đã hy sinh và sự vô tâm của đối phương.
Tôi thấy Tạ Gia Nam và Du Kiến Nguyệt mắt chạm mắt, không khí giữa họ ngập tràn sự mờ ám, chỉ cần một tia lửa nhỏ là sẽ bùng cháy.
Còn tôi, đứng trốn trong góc tối, khóc đến không thở nổi.
Trong một cuộc đối đầu ngột ngạt, Tạ Gia Nam không do dự ném xuống trước mặt tôi một tờ thỏa thuận ly hôn.
Tôi níu lấy vạt áo , khẩn cầu trong tuyệt vọng.
Những đoạn ký ức nhảy loạn xạ.
Rồi dừng lại ở cảnh Tạ Gia Nam ôm lấy tôi.
Anh khẽ mấp máy môi, như đang lời xin lỗi.
Còn tôi, cũng đưa tay ôm lại , ngẩng đầu lên đặt một nụ hôn lên môi .
Những âm thanh ồn ào, vỡ vụn không thể ngơ, cứ từng đợt cuộn trào mạnh mẽ.
Cuối cùng, tôi ghép nối những câu trong đó:
“Chỉ thế thôi sao? Nam chính một câu xin lỗi là nữ chính tha thứ luôn à?”
“Diệp Hàm Tinh, loại con xuất thân gia cảnh bình thường như , đương thì mới mẻ, thật sự kết hôn rồi, môn không đăng, hộ không đối, khó mà bền lâu.”
“Đúng kiểu văn học mộng mơ: Tổng tài bá đạo vợ nhỏ. Hoang đường.”
“Nếu không phải vì hai người này là nam nữ chính, thì chẳng thấy có chút khả năng nào cho một cái kết có hậu. Gượng ép đến buồn .”
“Chỉ là cách nghĩ của tôi thôi, tôi thấy khó mà tin nổi.”
08
Tôi giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ.
Thái dương đau nhói từng cơn, cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi không thể kiểm soát nổi, người run rẩy không ngừng.
Những ký ức chân thực ở nửa đầu giấc mơ và sự hoang đường ở nửa sau cứ đan xen nhau trong tâm trí tôi.
Chẳng lẽ… giấc mơ là thật, và tôi thực sự là một nhân vật trong một cuốn sách?
Phần tối tăm và hỗn loạn ở cuối giấc mơ chính là những gì sẽ xảy ra trong tương lai?
Ý nghĩ đó khiến tôi kinh hãi.
Cơn lạnh từ sống lưng lan khắp toàn thân.
Ngay sau đó, tôi tự nhếch môi, an ủi chính mình.
Làm sao có thể chứ?
Tôi đã sống gần hai mươi chín năm, từng phút từng giây, những niềm vui và nước mắt, tất cả đều rất thật.
Chắc chắn chỉ vì tôi quá căng thẳng.
Ngày ngày cứ suy đoán lý do tại sao Tạ Gia Nam lại lạnh nhạt, tự hỏi giữa chúng tôi rốt cuộc có vấn đề gì.
Những đêm dài nằm thao thức từ tối đến sáng, dây thần kinh căng như dây đàn, mới dẫn đến giấc mơ ngớ ngẩn như .
Cố lấy lại bình tĩnh, tôi cầm điện thoại gọi cho Tạ Gia Nam.
Chuông chỉ vang lên hai tiếng ngắn ngủi, rất gần, sau đó bị ngắt ngay lập tức.
Tạ Gia Nam về rồi sao?
Tôi nghi hoặc bước ra khỏi phòng ngủ.
Khi đi ngang qua phòng thay đồ, tôi bất ngờ đụng phải người từ trong đó bước ra.
“…Gia Nam?”
Gặp người mà tôi nghĩ sẽ không gặp, đầu óc tôi thoáng mơ hồ.
Trong chốc lát, tôi không phân biệt mình đang thức hay vẫn còn trong mơ.
“Anh về từ khi nào ?”
Anh đã thay bộ vest đen, trên tay xách một túi giấy.
Nghe tôi hỏi, dừng lại không chút vội vã, đôi mắt hơi híp lại, ánh lướt qua chiếc áo choàng ngủ tôi đang mặc.
“Em mặc thế này à? Trông ra sao đây?”
Tôi sững người.
Ngay sau đó, cùng với tiếng bước chân vang lên là một giọng nữ dễ nghe cất lên.
“Không có cái nào hợp thì thôi, tôi đã bảo là để tôi tự ra cửa hàng mua một cái cũng mà.”
Bóng dáng ấy dừng nhẹ nhàng bên cạnh tôi, mỉm chào hỏi.
“Hàm Tinh, lâu rồi không gặp.”
Tôi Du Kiến Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mắt, đầu óc như bị đóng băng, hoàn toàn ngừng hoạt .
Không thể hiểu nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
“Tôi sắp gặp khách hàng, quần áo lại bị bẩn, không kịp về nhà thay. Gia Nam ở đây chắc có bộ nào hợp.”
Như để minh chứng cho lời ấy, Tạ Gia Nam đưa túi giấy trong tay cho .
“Bộ này hợp với em.”
“Thẻ mác vẫn còn kìa, tôi thử trước nhé. Hàm Tinh, lần sau tôi sẽ mua một cái mới để bù cho .”
Đó là một chiếc áo vest trắng, thiết kế ôm eo tinh tế.
Tôi thậm chí còn không biết từ khi nào mình lại có bộ đồ này.
Khi Du Kiến Nguyệt vào phòng thử đồ, Tạ Gia Nam đứng tựa vào tủ bên cạnh, nghe điện thoại.
Cô ấy vừa bước ra, cũng vừa kết thúc cuộc gọi.
Từ đầu đến cuối, tôi không có cơ hội chen vào một câu nào.
“Đẹp đấy, trông có khí chất của một nữ cường nhân rồi.”
Anh bước lên, giọng điệu thân mật, khóe môi nở nụ tán thưởng.
Du Kiến Nguyệt mỉm : “Tôi sao so với , chỉ cố kiếm chút bánh mì mà thôi.”
Nói xong, quay sang tôi, vẫn là nụ lịch sự, đoan trang.
“Tối nay là sinh nhật cháu trai tôi. Hàm Tinh, nhất định phải nể mặt đến nhé.”
Tôi quay sang Tạ Gia Nam.
Chắc không nhận ra, từ lúc Du Kiến Nguyệt xuất hiện, ánh mắt chưa từng rời khỏi ấy.
Trong đôi mắt , có sự ngưỡng mộ, tán thưởng, và cả một chút mê mẩn.
Nhưng điều khiến tôi bàng hoàng nhất, là sự dịu dàng và thương mà tôi từng quen thuộc, nay lại trở nên xa lạ.
“Gia Nam, em có chuyện muốn với .”
Tạ Gia Nam liếc đồng hồ.
“Anh còn một cuộc họp. Có gì để tối .”
Cơn lạnh từ dưới chân lan khắp cơ thể, khiến tôi đứng chết lặng tại chỗ.
Bóng lưng của Tạ Gia Nam và Du Kiến Nguyệt sóng vai rời đi.
Trong một khoảnh khắc, cảnh tượng đó trùng khớp hoàn toàn với hình ảnh trong giấc mơ của tôi.
Bạn thấy sao?