Nhưng ta lại chọn phản bội vì dục vọng, chọn nhún nhường vì cảm giác tội lỗi, rồi trách móc người khác vì hối hận.
Người mà tôi tưởng sẽ cùng bước đi song hành, cuối cùng lại lặng lẽ rẽ sang một con đường hoàn toàn ngược lại.
13
Khi nhận cuộc gọi từ mẹ Chu, tôi vừa hạ cánh xuống sân bay. Dự án lớn mà tôi đàm phán bấy lâu đã ký kết, chưa kịp vui mừng thì bị lời lẽ trói buộc đạo đức của bà ta hỏng tâm trạng.
"Kiều Sanh à, Tiểu Ngôn bị tai nạn xe, con mau đến thăm nó đi."
"Người ta một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, hai đứa đã cùng nhau đi qua mười năm, đàn ông nào mà không phạm sai lầm?"
"Tiểu Ngôn đã ly hôn với người phụ nữ đó rồi! Giờ nếu hai đứa kết hôn, dì cũng không ép con sinh con nữa, một đứa cháu là đủ rồi. Các con lại như trước đây, không phải tốt sao?"
ĐƯƠNG – NHIÊN – LÀ – KHÔNG – TỐT – CHÚT – NÀO!
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra mẹ Chu lại là một người kỳ quặc đến như .
Kiềm chế cơn giận, tôi đáp: "Dì à, con và Chu Ngôn đã chia tay từ lâu rồi, ta thế nào không liên quan gì đến con cả."
"Chuyện gia đình nhà dì, con cũng không muốn can thiệp. Dì đừng dành tâm trí cho con nữa."
"Kiều Sanh, không thể như ! Chu Ngôn đã vì con mà ly hôn rồi đấy! Làm người không thể vô trách nhiệm như thế chứ!"
Một chiếc nồi to đùng đè lên đầu tôi, khiến tôi hoàn toàn cạn lời.
"Chu Ngôn có lỗi gì thì con dĩ nhiên có thể tha thứ cho ta. Dì đúng, đàn ông nào mà chẳng phạm lỗi. Bố Chu ngày xưa cũng từng mê muội mà không biết trân trọng dì. Bao giờ dì và bố Chu tái hợp, con sẽ ngay lập tức đi đăng ký kết hôn với Chu Ngôn!"
Bố của Chu Ngôn ngày xưa nghiện rượu, ngoại và bạo hành vợ. Mẹ Chu cũng chẳng hề rộng lượng hay vị tha như lời bà ta , chưa kịp ly hôn thì bố Chu đã gặp tai nạn qua đời vì lái xe trong trạng say xỉn.
Muốn tôi tha thứ cho Chu Ngôn, chăm sóc Chu Ngôn á? Đi mà mơ!
Trước khi mẹ Chu kịp buông lời mắng chửi, tôi đã nhanh chóng cúp máy, đưa bà ta vào danh sách chặn. Sau đó, tôi cẩn thận kiểm tra lại một lượt để đảm bảo không còn ai có thể thay bà ta biện hộ cho Chu Ngôn trong tai tôi nữa. Lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Giám đốc Kiều." Tống Nhất Phàm đưa cho tôi một chiếc áo khoác. Qua gọng kính, tôi thấy nụ trong mắt ấy: "Chị ngày càng giống Triệu Duy Duy rồi đấy."
Tôi sững người.
Trước đây, tôi luôn là một người chững chạc, nghiêm túc, thậm chí có phần cứng nhắc. Trong khi đó, Triệu Duy Duy lại là người vui vẻ, phóng khoáng.
Nhưng quả thực, kể từ khi rời khỏi Chu Ngôn, tôi dường như ngày càng buông thả bản thân, dám những gì muốn , những gì muốn .
Nghe thấy tên mình, Triệu Duy Duy thò đầu ra từ phía sau: "Gì cơ? Tôi nghe thấy ai gọi tên tôi đấy? Là giám đốc Kiều muốn mời công thần này ăn tiệc lớn phải không? Em muốn ăn tiệc của Mãn Khánh Lâu!"
Nhìn hai , tôi bật .
"Được, ăn! Ăn thật no, công thần của chị!" Tôi choàng vai hai , bước đi đầy tự tin.
Tôi nhớ lại lời mà Chu Ngôn từng .
"Kiều Sanh, em thay đổi rồi."
Trước đây, khi ở bên cạnh Chu Ngôn, vì khởi nghiệp quá khó khăn, tôi lúc nào cũng phải căng mình ra. Sự căng thẳng đó dần trở thành thói quen, đến nỗi quên mất rằng, lúc đầu tôi cũng từng là người đầy kiêu hãnh và sống hết mình như những trẻ này.
Tôi thay đổi để có cuộc sống tốt hơn, mà ta lại trách tôi vì không thể giữ nguyên ngọn lửa nhiệt huyết như ban đầu để kích thích ta.
Nhưng nếu ta là một người đời đủ tốt, mang lại giá trị tinh thần, khiến tôi yên tâm và thoải mái như Triệu Duy Duy và Tống Nhất Phàm, thì sao tôi phải luôn sống trong trạng thái căng thẳng như thế?
Suy cho cùng, Chu Ngôn thật vô dụng.
Muốn người này, muốn người kia, đến đạo đức cơ bản nhất cũng không giữ nổi. Trước đây, đúng là tôi mù quáng thật.
"Giám đốc, giám đốc! Bây giờ chị đã rời khỏi gã tồi kia và trở về cuộc sống độc thân, chị có muốn em giới thiệu vài chàng đẹp trai không? Triệu Duy Duy em, đảm bảo tuyển chọn kỹ càng..."
"Thôi, để chị tận hưởng vẻ đẹp độc thân của mình đi!" Tôi khẽ vỗ đầu nhỏ: "Đàn ông – chỉ chậm tốc độ chị đạt đến đỉnh cao!"
Tôi chưa bao giờ là đóa hồng nuôi nhốt trong chậu. Tôi là đóa hoa dại muốn nở rộ khắp núi rừng.
Phía trên bầu trời xanh ta thẳm, mây trắng trôi lững lờ. Trước mắt tôi, tuyết mùa đông như một lớp chăn dày trắng muốt đã phủ kín khung cảnh xung quanh.
Còn mùa xuân, đang ẩn mình trong giá lạnh, chờ đợi mùa hoa tới.
Tôi không phải đóa hồng của ai cả.
Tôi, chính là cả một mùa xuân.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?