Không Còn Là Đóa [...] – Chương 6

Từ khi nào, người bên cạnh tôi lại bắt đầu dồn ánh mắt về phía người khác?

Khi ta gặp gỡ và thân thiết với Tô Tình, khi ta cùng Tô Tình những việc mà chỉ các cặp đôi mới , liệu ta có nghĩ đến tôi, có vì tôi mà thấy hổ thẹn không?

Tôi không còn bận tâm nữa.

Nỗi đau chỉ vì mười năm qua, Chu Ngôn đã hòa vào cuộc sống của tôi, giờ đây phải mạnh mẽ cắt bỏ, tất nhiên sẽ đau, không còn cách nào khác.

"Kiều Kiều, nhớ em."

Đôi mắt Chu Ngôn ngấn lệ.

"Từ ngày em rời đi, đã hối hận. Có phải đã hoàn toàn mất em rồi không?"

"Chúng ta đã cùng nhau ngắm rất nhiều lần mặt trời mọc, em từng sẽ cùng ngắm cả đời."

"Anh còn muốn ăn bát mì xương em tự tay nấu. Kiều Kiều, thực sự không thể tha thứ cho lần nào sao? Anh không nỡ. Anh thật sự không muốn mất em."

Nói đến cuối, Chu Ngôn không kìm cảm , khóc nức nở, người đàn ông cao hơn mét tám gục đầu trên bàn.

Tôi xoay xoay tách cà phê, thở dài một hơi: "Tối hôm đó, tôi đã một bát mì xương. Nhưng về quá muộn, mì cũng đã nguội rồi."

Mì nguội rồi, tôi cũng tỉnh ngộ, đổ hết những thứ trong nồi, đổ luôn mười năm đã qua.

Chu Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, trông y hệt một người nặng .

"Xin lỗi, Kiều Kiều, thấy Tô Tình liền nghĩ đến em của ngày trước, cho nên mới..."

"Chúng ta đã lâu không hẹn hò, ấy trẻ trung, nhiệt huyết, khiến như trở lại ngày xưa."

Tôi muốn nôn ra vì buồn nôn, đây là thứ lý lẽ gì ?

Anh ta không chung thủy trong cảm, một dạ hai lòng, lại còn đổ lỗi cho tôi thay đổi, còn tự gắn cho mình cái mác "luyến tiếc thuở ban đầu".

Thật đúng là nực !

"Sống tốt vào."

Tôi đứng dậy định rời đi, lần này lời không còn một chút ấm áp nào.

Chu Ngôn đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi.

Sức ta rất lớn, bóp khiến tôi đau nhói.

"Đau quá, Chu Ngôn, buông tay ra!" Tôi mạnh mẽ giật tay khỏi ta.

Chu Ngôn không ngờ tôi phản ứng quyết liệt như , loạng choạng lùi lại va vào bàn, đau đớn buông tay.

"Kiều Kiều, thực sự không thể quay lại sao?" Chu Ngôn lại hỏi.

Đáp lại ta, là tôi không chút do dự quay lưng bước đi.

11

Sau lần đó, rất lâu tôi không quan tâm đến tin tức gì về Chu Ngôn nữa.

Đội ngũ của tôi dù đã có nền tảng, đổi sang môi trường mới, vẫn còn rất nhiều việc phải . Đến khi chúng tôi khó khăn lắm mới ổn định, thì thời gian đã trôi qua nửa năm.

May mắn là nỗ lực của chúng tôi không uổng phí, đã nhận lời mời tham dự tiệc của Tập đoàn Trần Thị.

Buổi tiệc này mời rất nhiều nhân vật lớn trong ngành, dù không mong mỏi gì cơ hội lớn lao, đến để tạo dựng quan hệ cũng rất đáng.

Triệu Duy Duy đưa túi xách cho tôi, phồng má lên: "Giám đốc Kiều, chị thiên vị quá, tại sao lại dẫn Tống Nhất Phàm đi mà không dẫn em?"

Tôi vỗ vỗ ấy: "Em quậy quá, sư phụ không thu phục em."

Triệu Duy Duy bật . Thực ra, ấy cũng không thích những sự kiện xã giao quá phức tạp như thế này, chỉ là nhỏ hay nhõng nhẽo, muốn ý chút thôi.

Tống Nhất Phàm đứng phía sau tôi, đẩy gọng kính lên, thản nhiên : "Con khỉ nghịch ngợm."

Đúng là kẻ im lặng thì khi lên tiếng sẽ bất ngờ, Triệu Duy Duy tức giận phồng má, tôi không nhịn mà bật , trước khi xuống xe vẫn phải trêu Tống Nhất Phàm thêm một chút.

Có điều là không khí vui vẻ, nhẹ nhàng đó chợt khựng lại khi tôi thấy Chu Ngôn và Tô Tình.

Tô Tình mặc một bộ lễ phục may đo riêng, bụng hơi nhô lên, khoác tay Chu Ngôn, tò mò xung quanh.

Cô ta chỉ mất chưa đầy một năm để đi hết con đường mà tôi mất mười năm cũng không đi hết, tôi lại chẳng cảm thấy ghen tị chút nào.

Chu Ngôn miệng không buông bỏ , hành thì lại rất "thật thà".

Chu Ngôn phát hiện ra tôi trước.

Khi thấy tôi xuất hiện tại buổi tiệc này, ta lộ vẻ ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó thì hiểu ra. Không ai hiểu hơn ta về những nỗ lực trong sự nghiệp của tôi, việc tôi có mặt ở đây không phải là điều quá đỗi ngạc nhiên.

Tiếp đó, ta theo phản xạ định che chắn Tô Tình, giống như một đứa trẻ vỡ bình hoa, cố dùng tay che đống mảnh vỡ.

Ánh mắt ta còn chứa đựng những cảm khác mà tôi không muốn giải mã.

Đùa chắc? Ánh mắt của chồng người khác, đâu đến lượt tôi phân tích.

Chu Ngôn đứng im, Tô Tình nhanh chóng theo ánh mắt ta mà thấy tôi.

Cô ta kéo tay Chu Ngôn định đi hướng khác, vừa đi hai bước đã buông tay ta, thẳng thừng bước đến chỗ tôi.

Chu Ngôn muốn kéo ta lại không kịp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...