"Tôi có thể liên hệ với các công ty săn đầu người, dẫn các theo. Nhưng tương lai thế nào vẫn còn là điều chưa biết. Ở lại Tụ Phong, con đường sẽ dễ đi hơn."
Cô tóc ngắn chỉnh lại kính, tên là Tống Nhất Phàm, một đứa trẻ bước ra từ núi rừng.
Tôi từng nghĩ ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ những thành tựu mình khó nhọc đạt . Nhưng ấy tôi, ánh mắt kiên định: "Giám đốc Kiều, em tin chị. Em không sợ bắt đầu lại từ đầu. Đi cùng chị, em thấy yên tâm."
Tôi . Có họ bên cạnh, tôi cũng yên tâm.
Tôi muốn rời đi, còn muốn đưa theo vài nhân viên cốt cán. Chu Ngôn vốn sẽ không dễ dàng đồng ý.
Có lẽ trong lòng ta thực sự cảm thấy nợ tôi, nên không giữ chân họ lại.
Điều này một lần nữa chứng minh suy nghĩ của tôi, Chu Ngôn, thực sự đã mù quáng.
09
Khi đã có ý tưởng, việc đạt thành tựu không phải là điều khó khăn.
Chưa đầy ba tháng, tôi và đội ngũ của mình đã gặt hái những thành công nhỏ tại một công ty khác.
Sau khi gửi danh sách phân chia tài sản cho Chu Ngôn, tôi cũng chuyển đến một nơi ở mới.
Mọi thứ đều là khởi đầu mới.
Trên con đường sai lầm, càng đi xa càng thất bại, chi bằng dừng lại ngay lập tức, quay đầu, cắt lỗ kịp thời.
Quay xe kịp lúc, đường về vẫn chưa xa.
Nhưng tôi không ngờ, Tô Tình lại tìm đến tôi.
Hôm nay là cuối tuần. Tô Tình đứng trước cửa nhà tôi, không ngừng gõ cửa, tạo nên những âm thanh ồn ào, khiến hàng xóm cũng phải mở cửa thò đầu ra nhắc nhở.
Tôi vội vàng mở cửa, chỉ thấy ta với khuôn mặt không vui, đôi mày phủ đầy u ám, vẻ mặt giả tạo.
"Kiều Sanh, chị quả là biết tính toán! Chỉ cần không có thì sẽ luôn vấn vương, chị muốn ấy mãi không quên chị, đúng không?"
Tôi không cho ta vào nhà, thậm chí âm thầm bấm chuông gọi bảo vệ.
"Tôi không nghĩ như thế. Chu Ngôn không đáng để tôi phải tính toán điều gì. Tình cảm giữa hai người là chuyện của hai người, còn tôi, chắc chắn không cần ta nữa."
Tôi ngừng một chút, không biết Tô Tình sẽ nghe bao nhiêu lời này, rồi tiếp tục:
"Xin hỏi đã tìm địa chỉ của tôi bằng cách nào?"
Vị khách không mời vào sáng cuối tuần khiến tôi cảm thấy khó chịu.
"Chu Ngôn để thông tin của chị đầy trên bàn việc của ấy!"
Tô Tình giận dữ tôi, nước mắt lưng tròng, vào giây phút này, tôi như trở thành kẻ thứ ba trong mối quan hệ của họ.
"Nếu chị muốn đi thì đi cho dứt khoát! Đừng tiếp tục mơ tưởng về Chu Ngôn của tôi nữa!"
Cô ta mất bình tĩnh, mắt đỏ hoe, khiến tôi phải khép cửa lại. May mắn thay, bảo vệ đến kịp thời và đưa ta đi.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy Tô Tình thật đáng thương, vì một người đàn ông mà tự mình rối loạn cảm như .
Cũng đủ để thấy Chu Ngôn thật đáng ghét. Đã nát trái tim của một người phụ nữ, lại giả vờ thâm để tổn thương thêm một người phụ nữ khác.
Cuộc tranh đấu giữa hai người phụ nữ, ta mới là kẻ chủ mưu ẩn mình.
Bảo vệ cam kết nhiều lần rằng sẽ không để người không liên quan vào khu dân cư nữa, cũng sẽ không để người khác tìm đến tận nhà tôi, khiến tôi cảm thấy yên tâm phần nào.
Những gì Tô Tình miêu tả về bàn việc của Chu Ngôn tôi cảm thấy ta giống như một kẻ biến thái đang điên cuồng theo dõi.
Tôi hiếm khi thấy Chu Ngôn thất thố như , vừa cảm thán mình chưa bao giờ thực sự thấu ta, vừa thầm cảm thấy may mắn vì đã rời đi kịp lúc.
Điện thoại reo lên, là Chu Ngôn. Tôi suy nghĩ một lát, rồi vẫn quyết định nghe máy.
"Kiều Kiều, xin lỗi. Anh không biết Tô Tình cách nào tìm đến em. Chúng ta có thể chuyện không?"
10
Lúc tôi đến quán cà phê, Chu Ngôn đã ngồi sẵn ở đó.
Có thể thấy ta đã cẩn thận chỉnh trang, cạo sạch râu, thậm chí còn vuốt keo tóc, vẫn không che giấu sự tiều tụy.
Công ty mất đi mấy nhân sự chủ chốt trong một lúc, đúng là một rắc rối không nhỏ.
Ngồi đối diện với Chu Ngôn, dáng vẻ chật vật của ta, tôi không biết diễn tả cảm lúc này như thế nào. Có chút hả hê, có chút xót xa, lại có chút tiếc nuối.
Rõ ràng, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, chúng tôi đã có thể từ tuổi học trò đi đến hôn nhân, để mối đó có một cái kết trọn vẹn.
Chỉ vì ta bị những phong cảnh ven đường mê hoặc, lạc lối, mà từ đó trở thành người xa lạ.
"Anh đã nghĩ đến việc tìm em rất nhiều lần, sợ em không muốn gặp . Anh biết mình sai rồi, thề, giữa và Tô Tình tuyệt đối không xảy ra chuyện gì có lỗi với em."
Bàn tay đặt trên bàn của Chu Ngôn siết chặt rồi lại buông lỏng, tôi biết đây là thói quen của ta mỗi khi căng thẳng.
Bạn thấy sao?