"Hôm đó là sinh nhật của em, em việc một mình trong thành phố xa lạ này. Tổng Giám đốc Chu chỉ là với tư cách một người trai tổ chức sinh nhật cho em thôi."
"Chị Kiều, phụ nữ đừng nhỏ nhen quá, sẽ mau già lắm đấy."
Tô Tình xong, ra vẻ như vô quan sát khuôn mặt của tôi.
Đây là giải thích, hay là khiêu khích?
Tôi .
Nghe ta miêu tả từng chi tiết về cách ta và Chu Ngôn tiếp với nhau, trái tim tôi vẫn nhói đau.
Nhưng hơn cả, là thấy buồn .
Động vật hoang dã dùng mùi hương của mình để đánh dấu lãnh thổ. Tô Tình muốn chứng minh với tôi rằng, trên người Chu Ngôn đã có dấu ấn thuộc về ta. Ánh mắt và cử chỉ của ta đầy vẻ châm biếm, giống như một kẻ chiến thắng đang đắc ý.
Cơ mà ngay từ đầu, tôi đã không có ý định cạnh tranh với ta.
Tôi không muốn tranh giành bất cứ thứ gì với ta. Bởi từ lúc thấy cảnh tượng trước cửa tiệm bánh ngọt, tôi đã không còn muốn giữ lại Chu Ngôn nữa.
Bánh kem rơi xuống đất, không phải nhặt lên trong ba giây là có thể ăn .
"Vậy thì xem ra khả năng dẫn dắt người khác của Chu Ngôn không tốt lắm, vẫn chưa dạy nên người." Tôi gõ nhẹ lên bàn: "Tôi là cấp trên của , không biết chút lễ nghi nào ở chốn công sở sao?"
"Và còn nữa, trợ lý nhỏ à." Tôi dừng lại, đối diện ánh mắt dò xét của ta, rồi nở một nụ tự tin: "Cô nên gọi tôi là Giám đốc Kiều."
Biểu cảm của Tô Tình thay đổi vài lần, ánh mắt lộ vẻ ngập ngừng, chẳng thể lời nào để phản bác.
May thay, vị cứu tinh của ta đã kịp thời xuất hiện.
"Cạch ————"
Chu Ngôn dường như xông thẳng vào văn phòng của tôi, khiến tôi gần như nghi ngờ rằng cánh cửa kính sắp vỡ vụn.
Anh ta còn chưa kịp lấy hơi, tôi, và câu đầu tiên ta là: "Kiều Sanh, em đừng khó ấy, ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện."
Chu Ngôn, chồng sắp cưới trên danh nghĩa của tôi, người hôm qua còn cầu xin tôi tha thứ.
Ánh mắt ta tôi mang theo sự lạnh lùng, trách móc tôi khó trợ lý nhỏ của ta.
Mặc dù rất nhanh, ta đã lấy lại lý trí, giọng điệu cũng dịu đi nhiều: "Chuyện của hai chúng ta, em đừng trút giận lên người vô tội. Cô ấy chưa bị xã hội vấy bẩn, em không thể thông cảm chút sao?"
Thật đáng buồn, mười năm hiểu rõ nhau, mà ta lại không biết tôi là người thế nào, còn nghĩ rằng tôi sẽ vì ta mà khó " địch".
Tôi không định giải thích gì, ta đã mặc định rằng tôi là vai ác hung dữ, giải thích thêm cũng bằng không.
Tôi chỉ : "Hai mươi hai tuổi không còn nhỏ nữa. Lúc tôi hai mươi hai, tôi đã tự mình kéo một dự án về rồi."
Tô Tình nắm lấy cánh tay Chu Ngôn, đôi mắt to tròn ta ấm ức: "Tổng Giám đốc Chu, là em vụng về mà..."
Chu Ngôn không để ta hết câu đã rút tay ra. Tôi đoán ta nhớ lại những ngày gian khổ khởi nghiệp cùng tôi.
Đây có lẽ chính là thứ mà người ta gọi là "sát thương từ ký ức".
Lớn hơn ta vài tuổi, thành tựu của tôi cũng là điều ta không thể nào đuổi kịp.
Ngay từ đầu, tôi không phải là đóa hồng cần Chu Ngôn bảo vệ, càng không phải là con vật giữ lãnh thổ không muốn rời đi.
Đáng tiếc là, tôi chỉ đơn giản muốn với Tô Tình rằng:
Lúc chị đây bằng tuổi , tôi đã tốt hơn rất nhiều.
Tôi là thợ săn cầm súng, tôi sở hữu cả một cánh rừng.
08
Cuối cùng, Chu Ngôn dẫn trợ lý nhỏ rời khỏi văn phòng của tôi.
Văn phòng đột ngột trở nên yên tĩnh, chỉ còn cánh cửa kính là đứng vững.
Vở hài kịch này khiến tôi nhận ra một điều ———— tôi không muốn việc cùng Chu Ngôn nữa.
Không phải vì sợ hãi hồi ức, cũng không phải vì tức giận với cũ.
Chỉ là, tôi thấy chẳng còn gì thú vị.
Trên con đường cảm, ta dễ dàng bị lạc lối. Trên con đường sự nghiệp, ta cũng ưu ái người thân quen.
Không phải là đời tốt, càng không phải là đối tác xuất sắc.
Tin đồn trong văn phòng lan nhanh. Khi tôi triệu tập vài nhân viên cũ vào phòng, sự việc đã thêu dệt thành cảnh đấu đá giữa vợ chính thức và kẻ thứ ba.
"Giám đốc Kiều, con bé Tô Tình không biết xấu hổ, còn dám chị và ta chưa kết hôn, đâu tính là vợ chính thức đâu." Triệu Duy Duy nhăn nhó khuôn mặt nhỏ: "Em này, đá gã đàn ông tồi là quyết định đúng đắn nhất. Chúng ta cùng nhau lại từ đầu thôi!"
Triệu Duy Duy là nhân viên do tôi đích thân đào tạo, việc ấy giúp tôi cũng là điều hiển nhiên.
Những người còn lại, có người cũng muốn rời đi cùng tôi như Triệu Duy Duy, có người vẫn còn do dự.
Tôi lên tiếng: "Đúng , nếu đi theo tôi, mọi thứ các ở Tụ Phong đều sẽ quay về con số không."
Bạn thấy sao?