Không Còn Là Đóa [...] – Chương 3

Một quả táo thối, ăn đến nửa mới phát hiện một nửa còn lại đã hỏng.

Điều đó khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi tưởng mình sẽ mất ngủ, không.

Từ chiều tôi đã căng thẳng, khi ra, tôi lại cảm thấy như trút gánh nặng.

Mũi tên căng trên dây đã b.ắ.n đi, vỡ mọi ảo tưởng đẹp đẽ.

Tôi đã có một giấc ngủ ngon, là giấc ngủ say nhất kể từ khi bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.

Khi mở cửa ra, Chu Ngôn đứng ngay ngoài cửa.

Dưới mắt ta thâm quầng, đôi mắt đỏ ngầu, khiến tôi hơi giật mình.

"Kiều Sanh, chúng ta chuyện đi. Mọi chuyện không như em nghĩ, em không thể cứ thế mà bỏ rơi ."

"Anh và ấy không có chuyện gì cả, cũng không có mối quan hệ không đứng đắn nào. Chỉ là... chỉ thấy ấy đơn, nên muốn tổ chức sinh nhật cho ấy..."

Chuyện không như tôi nghĩ?

Nhưng bàn tay đặt trên eo là sự thật, nụ trên mặt cũng không phải giả. Tôi chỉ kể lại những gì mình chứng kiến.

ấy thực sự không có người thân đến mức phải tìm một "người không có quan hệ gì" để tổ chức sinh nhật cùng sao?

Tôi tức đến mức muốn bật .

Tôi nghiêng đầu: "Nếu định giải thích điều gì đó thì tôi không muốn nghe. Nếu muốn bàn về việc phân chia đồ đạc, chờ tôi tìm chỗ ở và chuyển ra ngoài, tôi sẽ soạn một danh sách để kiểm tra."

"Chu Ngôn, biết mà, không phải tôi vứt bỏ ." Tôi thở dài: "Là đã vứt bỏ mười năm của chúng ta."

06

Những lời này dường như đã chạm đến một dây thần kinh nào đó của Chu Ngôn.

Anh ta đột ngột nổi giận, mặt đỏ bừng lên: "Đúng , mười năm! Làm sao em có thể chia tay dễ dàng như thế! Từ mười tám đến hai mươi tám tuổi, luôn là ở bên em! Em đã hai mươi tám rồi, Kiều Sanh, em còn đáng giá không?"

Tôi sững người, ta cũng sững người.

Tôi cảm thấy tim mình thắt lại. Hóa ra, trong mắt ta, tôi đã trở thành một món hàng khó bán đi.

"Không phải đâu, Kiều Kiều, ... không có ý đó." Chu Ngôn hoảng hốt, muốn nắm lấy tay tôi.

Tôi chỉ lạnh lùng đẩy tay ta ra: "Thứ nhất, nếu tôi không chia tay, chẳng lẽ tôi phải giả vờ không quan tâm, vui vẻ tha thứ cho sao?"

"Anh nghĩ chỉ cần tha thứ một lần là xong sao?"

"Từ giờ mỗi lần thấy , mỗi lần nghe giọng , tôi sẽ nhớ lại chuyện này. Tôi sẽ phải lựa chọn kìm nén và tha thứ lần nữa, hết lần này đến lần khác. Điều đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm."

"Chu Ngôn, biết tính tôi mà, tôi không thích khó bản thân mình."

"Thứ hai, đúng là tôi hai mươi tám tuổi rồi. Thế thì sao? Anh nghĩ sống đến hai mươi chín là sẽ c.h.ế.t à?"

"Tôi hai mươi tám vẫn còn rất trẻ. Tôi có đủ thời gian, chỉ là khiến tôi nhận ra rằng, dành thời gian cho đàn ông là không đáng, tốt hơn nên tập trung vào sự nghiệp của mình."

"Thứ ba." Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt bối rối và hoang mang của Chu Ngôn, chậm rãi : "Mười năm qua, tôi không phủ nhận rằng mình đã rất hạnh phúc, đến đây thôi."

"Chu Ngôn, xin đừng vấy bẩn những ký ức của tôi nữa."

Chu Ngôn thở hổn hển, cố kìm nén cảm của mình.

Tôi lặng lẽ đứng đó, chờ ta bình tĩnh lại.

Cuối cùng, Chu Ngôn chỉ bằng giọng trầm thấp: "Em không cần chuyển ra ngoài, sẽ đi. Em là con , ở một mình không an toàn."

Tôi gật đầu, coi như đồng ý.

Lòng tôi rất bình thản, phải không?

Chỉ là hốc mắt nóng lên, có những giọt nước mắt lăn dài.

Chu Ngôn, từ giờ, tôi không còn là đóa hồng của nữa.

Điều tôi không ngờ tới là, tôi lại gặp ấy nhanh đến .

07

tên Tô Tình buộc tóc đuôi ngựa cao, gương mặt xinh đẹp trang điểm kỹ lưỡng, tràn đầy sức sống. Theo lời quản lý Vương, ta là nhân viên mới nhận trong thời gian tôi nghỉ phép. Vị trí không lớn, chỉ là một trợ lý nhỏ.

Trợ lý của Chu Ngôn.

Nếu không có tôi, đây có lẽ sẽ là một câu chuyện "Tổng tài bá đạo tôi" sáo rỗng hoàn hảo.

Thật điên rồ, tôi chỉ nghỉ ba tháng, họ đã sắp diễn xong một vở kịch.

Hóa ra mười năm gắn bó cũng không bằng ba tháng mới mẻ kích thích.

"Chị Kiều." Tô Tình không đi cùng quản lý Vương và những nhân viên mới cùng đợt, mà ngồi xuống ngay trước bàn việc của tôi.

Tôi không khỏi cau mày, vẫn kiên nhẫn chờ ta mở lời.

"Em và Tổng Giám đốc Chu không phải loại quan hệ mà chị nghĩ đâu ạ."

"Em mới vừa tốt nghiệp đại học, chẳng có chút kinh nghiệm việc nào, là Tổng Giám đốc Chu từng chút một hướng dẫn em, dạy em sao để tốt công việc."

"Em vụng về, gì cũng không ra hồn, Tổng Giám đốc Chu không ngại phiền mà sửa lỗi cho em. Với em, ấy như một người trai ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...