Chu Ngôn từng , khăn của cặp đôi thì nên để cùng một chỗ.
Tôi ném chiếc khăn trong tay vào máy giặt.
Khăn bẩn, giặt một chút là sạch.
Còn thì sao? Tình bẩn rồi, liệu có thể giữ lại không?
__
"Kiều Kiều, chúc mừng kỷ niệm!" Chu Ngôn đẩy cửa bước vào, giọng tràn đầy niềm vui: "Đây là bánh của tiệm mà em thích nhất, xin lỗi vì đã về muộn."
Tôi ngồi trên ghế, chiếc bánh ta đặt lên bàn ăn.
Là bánh dâu tây sô-- nổi tiếng của tiệm đó.
Trên bánh có vẽ hình bông hồng sống như thật. Ngày Chu Ngôn chính thức tỏ với tôi, ta cũng ôm một bó hoa hồng và hỏi: "Em có nguyện bông hồng của không?"
Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
May mà ta chỉ mang về một chiếc bánh sẵn.
Nếu ta mang về một chiếc bánh tự xiêu vẹo, có lẽ tôi sẽ phát điên.
Thấy tôi mãi không phản ứng, Chu Ngôn bước lại gần, quỳ xuống bên cạnh, đưa tay khẽ nhéo tai tôi: "Kiều Kiều, biết sai rồi."
"Em tha lỗi cho lần này đi, thật sự không thể rời đi ." Đôi mắt ta sáng lấp lánh, chứa đầy sự chân thành.
Giống như rất nhiều lần trước, ta luôn dùng dáng vẻ hạ mình này để cầu xin sự tha thứ của tôi.
Nhưng những lần trước đó, liệu có phải cũng chỉ là những lời dối chưa bị vạch trần?
Trái tim tôi như bị tê liệt, chóp mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại.
Tôi nghiêng đầu tránh khỏi tay ta.
Biểu cảm trên khuôn mặt Chu Ngôn thoáng cứng đờ.
"Kiều Sanh, em đừng vô lý như . Em trước giờ đâu phải người không hiểu chuyện." Giọng ta lập tức trở nên lạnh lùng, như muốn dùng điều đó để đe dọa tôi phải nhượng bộ.
"Tôi ăn tối rồi, không ăn bánh nữa." Tôi đồng hồ treo tường, kim chỉ đúng 11 giờ.
"Hôm nay là kỷ niệm mười năm của chúng ta, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa."
"Kiều Sanh…"
"Tôi muốn quay lại công ty." Tôi ngắt lời ta, chỉ đơn giản ra suy nghĩ của mình.
04
Như tôi đã , công ty là của tôi và Chu Ngôn.
Nó tạo nên từ những đêm không ngủ của Chu Ngôn và cả sự dốc hết tâm huyết của tôi.
Khi mới thành lập đội nhóm mà không tìm đối tác, tôi đã gọi cho từng người một theo danh thiếp. Cho đến khi gọi xong tất cả những ai có thể liên hệ, khóe miệng tôi đã nứt nẻ.
Nhưng dạo gần đây, vì bận chuẩn bị đám cưới, tôi tạm thời rời khỏi công việc.
Mẹ Chu Ngôn từng nắm tay tôi : "Kiều Kiều à, sau này cưới rồi thì không cần vất vả thế nữa! Mau sinh một đứa cháu, ở nhà chăm con thôi, còn tiền bạc cứ để Tiểu Ngôn lo."
Tôi lắc đầu từ chối. Tôi sẽ không vì con cái mà giới hạn bản thân mình, huống chi, trong lòng tôi, công ty cũng như một đứa con.
Vậy tại sao bây giờ tôi phải rời bỏ tâm huyết của mình chỉ vì cái gọi là ?
"Tôi muốn quay lại công ty." Lần này, tôi bình thản thông báo với Chu Ngôn.
Chu Ngôn đột ngột đứng dậy: "Tại sao, Kiều Sanh?"
Nhìn ánh mắt dò xét của tôi, ta vội vàng bổ sung: "Chúng ta còn chưa chuẩn bị xong đám cưới."
"Tôi không muốn tạm ngưng công việc vì đám cưới nữa." Tôi cảm thấy mệt mỏi, xoa xoa sống mũi: "Anh biết đấy, tôi chỉ đang thông báo cho , không có quyền ngăn cản tôi."
Chu Ngôn có vẻ tức giận, đi qua đi lại: "Nhưng đó là đám cưới của chúng ta, đám cưới mà chúng ta đã chờ đợi mười năm! Chẳng phải em đã phải tự tay chuẩn bị thì mới yên tâm sao?"
"Kiều Sanh, em định phản bội của chúng ta sao?"
Lời buộc tội vô lý bất ngờ này khiến tôi sững người, suýt nữa tôi đã nghĩ mình mới là kẻ phản bội.
"Chu Ngôn." Tôi đứng dậy, lách người tránh ta để vào phòng khách: "Tôi thích tiệm bánh đó, chúng ta rất tâm đầu ý hợp, vốn dĩ tôi cũng định mua một chiếc bánh về."
Chu Ngôn lẽ nào không hiểu ý tôi đang gì?
Chỉ là ta đứng sững tại chỗ, đợi đến khi phản ứng kịp thì tôi đã khóa cửa phòng lại.
"Kiều Kiều, em nghe giải thích, chuyện đó chỉ là..."
Chu Ngôn ngừng lại, ta cũng không biết tôi đã thấy bao nhiêu, liệu tôi đã biết hết mọi chuyện hay chưa.
05
Tôi nằm trên giường trong phòng khách.
Bộ chăn ga này là tôi và Chu Ngôn cùng nhau chọn. Hôm đó, chúng tôi suýt nữa đã bốc đồng đi đăng ký kết hôn ngay, cuối cùng Chu Ngôn muốn tổ chức cho tôi một đám cưới hoành tráng trước.
May thật.
Nếu không, ly hôn còn phiền phức hơn nhiều so với chia tay.
Trần nhà trống trải, ánh đèn sáng rực đến mức có phần chói mắt, tôi lại chằm chằm rất lâu.
Mọi ngóc ngách ở đây đều lưu giữ kỷ niệm của chúng tôi. Trước đây là ngọt ngào, bây giờ lại là đau đớn.
Bởi vì tôi không biết từ khi nào, sự ngọt ngào ấy đã mục nát và biến chất từ bên trong.
Bạn thấy sao?