Không Còn Là Đóa [...] – Chương 1

Tôi và Chu Ngôn nhau mười năm.

Mọi người đều biết ta tôi như mạng sống.

Tôi là đóa hồng đỏ duy nhất của ta.

Cho đến ngày hôm đó, tôi đứng bên ngoài tiệm bánh, qua lớp kính trong suốt lau sáng bóng, tôi thấy ta vòng tay ôm một khác, cùng nhau bóp túi kem, rạng rỡ.

Hôm đó vốn dĩ là ngày kỷ niệm mười năm của chúng tôi.

Nếu không có gì bất ngờ, không lâu sau, chúng tôi sẽ cùng nhau bước vào lễ đường hôn nhân.

Chu Ngôn nghĩ rằng nếu rời xa ta tôi sẽ không thể sống nổi.

Nhưng ta đã sai, ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ định đóa hồng chỉ thuộc về riêng ta.

01

Lớp kính như từ băng, hơi lạnh xuyên thấu đến tận trái tim tôi.

Tôi cảm nhận hơi thở mình như ngừng lại trong vài giây, đầu óc trở nên mụ mị.

Tôi như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Trái tim hệt như quả chanh bị ném ra đường mặc cho người ta giẫm nát, đau xót không thể tả, đắng cay không sao kể xiết.

mặc váy vàng nhạt dựa sát vào lòng Chu Ngôn, hai người thân mật như một cặp nhân.

Có lẽ tôi nên xông vào, bôi kem lên mặt họ, rồi điên cuồng chất vấn Chu Ngôn vì sao đáng lẽ phải ở trong phòng họp lại đứng đây, ôm xinh đẹp này.

Hoặc có lẽ tôi nên bình tĩnh, chuyện với Chu Ngôn một cách điềm đạm, nghe ta giải thích hoặc thú nhận.

Nhưng tôi chẳng gì cả.

Tôi chỉ đứng yên lặng vài phút — hoặc hơn chục phút.

Tôi Chu Ngôn đỡ cánh tay , sợ ta bị run tay khi bóp kem; tôi tinh nghịch xoay người, nhanh chóng bôi kem lên má Chu Ngôn rồi nở nụ ngọt ngào.

Lần đầu tiên, tôi căm ghét đôi mắt sáng rõ mà trước đây tôi từng tự hào, lại ngẩn ngơ suy nghĩ tại sao tiệm lại thiết kế bức tường kính, phơi bày hết mọi thứ riêng tư của khách hàng.

Cuối cùng, tôi nhặt chiếc túi rơi bên chân, quay người rời đi.

Tôi đoán bóng lưng tôi lúc đó trông rất thảm, bước chân lảo đảo, vội vàng, bối rối.

Khi ngồi lại trong xe, tôi mới giật mình nhận ra lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Về nhà tắm thôi, tôi nghĩ .

02

Tôi và Chu Ngôn là cặp đôi cả trường ngưỡng mộ.

Chu Ngôn lớn hơn tôi một tuổi. Vì bị chấn thương khi chơi bóng, ta phải nghỉ học một năm, và chuyển vào lớp tôi khi đang học lớp 11.

Dưới sự sắp đặt của số phận, ta trở thành cùng bàn với tôi.

Ngày qua ngày bên nhau, những va chạm vô dễ dàng nảy sinh cảm mơ hồ.

Chỉ cần ánh mắt giao nhau, đủ để hai khuôn mặt non nớt ửng hồng.

Nhưng chúng tôi đều giữ chặt trong lòng, không ai dám bước qua ranh ta giới đó, cắn răng không để lộ chút cảm nào. Dù mọi người xung quanh đã quen trêu chọc hai đứa, tôi và ta cũng không thừa nhận rằng chúng tôi đang nhau.

Sự kiên trì này kéo dài đến kỳ thi đại học.

Tiếng chuông báo hết tiết học cuối cùng vang lên, những người mắt đỏ hoe chia tay nhau, ôm lấy thầy giáo chủ nhiệm nghiêm khắc mà thân thiện lần cuối.

Chu Ngôn chạm vào vai tôi: "Này, Kiều Sanh, tớ có cái này cho cậu."

Anh ta đưa cho tôi một quyển sổ tập hợp các bài toán do ta tự tay viết.

Điểm toán của ta luôn xuất sắc, là thiên tài thầy khen ngợi, chưa bao giờ tự tay viết lại bài sai.

"Tớ đoán đề, tớ nghĩ sẽ thi. Cậu tin tớ không?" Anh ta quay đầu đi có vẻ mất tự nhiên.

Tôi mỉm nhận lấy quyển sổ, cất vào cặp.

Sau đó nhẹ nhàng, như sợ bị bỏng mà chạm nhẹ vào tay ta: "Chu Ngôn, ngày 9 gặp nhé."

Tai ta đỏ bừng, giọng như bị nghẹn: "Ngày 8 gặp đi, mình ôn tiếng Anh."

"Ngày 8 gặp, Chu Ngôn."

03

"Ngày 8 là ngày gì, còn nhớ không, Chu Ngôn." Tôi nhấc điện thoại lên, tóc còn đang nhỏ nước lộp bộp.

"Anh nhớ chứ Kiều Kiều, công ty có việc đột xuất, em biết rồi đấy, dự án này rất quan trọng." Giọng Chu Ngôn dịu dàng pha chút mềm mỏng: "Đợi ta về bù cho em, không?"

Nếu không có cảnh tượng trong tiệm bánh, có lẽ tôi đã thật sự tin lời ta.

Anh ta công việc của mình.

Những năm tháng bên nhau, vì công việc mà bỏ lỡ tôi, chuyện như không phải lần đầu.

Nhưng tôi chọn cách thông cảm cho ta.

Công ty này là tôi và Chu Ngôn cùng sáng lập.

Lúc đó, khi vừa tốt nghiệp đại học, để tìm kiếm khách hàng, tôi và ta từng thức trắng nhiều đêm, từng uống rượu đến xuất huyết dạ dày.

Anh ta xem trọng sự phát triển của công ty thế nào, không ai rõ hơn tôi.

Một người như , lại có thể trong giờ việc đi bánh cùng một .

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy Chu Ngôn thật xa lạ.

Tôi dùng khăn lau khô tóc.

Trên giá vẫn treo khăn của Chu Ngôn, hai móc khăn treo sát nhau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...