Thấy tôi im lặng không phản ứng, bà ta lập tức cấu mạnh vào tay tôi.
“Người lớn chuyện mà mày định bày ra cái thái độ gì thế hả? Mau mời tao ngồi xuống đi!”
Vừa xong, bà ta đã giật lấy ly rượu trước mặt tôi, nốc cạn một hơi:
“Làm mọi người phải chê rồi, con dâu với con trai tôi vừa cãi nhau một chút, khiến bữa tiệc bị ảnh hưởng, tôi xin tự một ly!”
Màn diễn này khiến mọi người đều ngớ người ra.
“Ơ, hóa ra hôm nay vẫn là lễ đính hôn của hai người à? Tưởng Thu Bạch từ chối rồi cơ.”
“Thì ra là họ giận nhau à? Tớ bảo rồi, nhau 7 năm lận, sao mà đột nhiên lại chia tay .”
Kiếp trước, sau khi tôi đồng ý lời cầu hôn của Hàn Vũ Huyên, lễ cưới nhanh chóng tổ chức.
Tiệc cưới diễn ra trong một khách sạn cũ kỹ, lụp xụp. Váy cưới thì là đồ mẹ chồng từng mặc.
Đến cả tuần trăng mật cũng là mẹ chồng sắp xếp – chỉ là chuyến đi loanh quanh ngoại ô.
Sau khi kết hôn, bà ta suốt ngày : “Làm vợ thì phải theo chồng, có chồng thì phải theo chồng, lương và tiền tiết kiệm đều phải nộp hết cho chồng quản.”
Phụ nữ không tiêu tiền tùy tiện, tôi chỉ muốn ăn một quả táo cũng bị chê là tham ăn, không biết tiết kiệm.
Phải nghe lời mẹ chồng, phải hiếu thuận với bà ta.
Không chỉ lo cơm nước ba bữa cho cả nhà, hết việc lớn nhỏ, mà còn phải tự kiếm tiền, không phụ thuộc vào chồng.
Đến khi tôi bị chẩn đoán ung thư, mẹ chồng vẫn thản nhiên :
“Thời đại này công nghệ phát triển thế rồi, ung thư có gì to tát đâu. Dù sao cũng không nghỉ việc, cứ đến lúc chết thì thôi.”
Giờ đối mặt với mẹ chồng ngang ngược, ác độc kia một lần nữa, bao nhiêu hận thù mới cũ trào dâng, tôi chỉ muốn nhào đến cắn chết bà ta một cái cho hả giận.
Một năm sau khi kết hôn, thấy tôi kiếm nhiều tiền, Hàn Vũ Huyên liền nghỉ việc ở nhà nằm dài.
Ngày thì chơi game, ngày thì lướt sàn chứng khoán.
Tôi nhiều lần đòi ly hôn, mẹ Hàn liền túm lấy tôi mà khóc lóc:
“Chúng tôi đối xử với tốt như thế, sao có thể vô ơn bội nghĩa chứ?”
“Vũ Huyên cũng là vì lo cho gia đình này thôi, chơi chứng khoán cũng có thể kiếm tiền mà.
Nó là chồng cháu, cháu phải nghe lời nó, đừng suốt ngày đòi ly hôn như .”
Sau này, vào một ngày sau khi tôi chẩn đoán mắc ung thư, bà ta kéo tay Hàn Vũ Huyên và Lý Văn Văn, vui vẻ :
“Nó bị ung thư rồi, sống chẳng bao lâu nữa đâu, hai đứa cuối cùng cũng có thể đến với nhau rồi.”
Tôi tức giận xông vào muốn chất vấn bà ta, thì bị Hàn Vũ Huyên đẩy ngã xuống đất.
Lần ngã ấy, tôi không bao giờ đứng dậy nữa.
Kiếp này, khi đối mặt với mẹ Hàn một lần nữa, dáng vẻ bà ta lại trở về kiểu “mẹ chồng tiêu chuẩn”, sự phẫn nộ trong tôi lập tức bùng nổ.
Tôi giật lại ly rượu rồi đập mạnh xuống đất.
“Bác Hàn à, bác đến đây để ké rượu Moutai uống đấy à? Rồi còn ngồi đó bịa chuyện tào lao?”
Bây giờ tôi không còn là con dâu nhà họ Hàn nữa đâu!
“Bác Hàn, cháu biết bác là người mẹ hiền lành, hôm nay là cháu mời khách, chắc bác đi nhầm nhà hàng rồi.
Bữa ăn do con trai bác đặt thì nằm ở cái quán nhậu bên cạnh kia kìa.”
Tôi vạch trần kế hoạch của bà ta, lạnh:
“Nếu bác thèm rượu Moutai quá, muốn ké uống vài ly thì cứ một tiếng, chẳng ai chê đâu.”
Đây là lần đầu tiên tôi đối đầu trực diện với mẹ Hàn.
Bà ta theo phản xạ định ra tay, thấy đồng nghiệp tôi đang đứng xung quanh liền đổi giọng, ngồi phịch xuống đất mà gào lên:
“Các chị đồng nghiệp của Hàn Vũ Huyên ơi, các người phải chủ cho tôi với!”
“Con trai tôi vì con bé này mà suýt mất mạng, cũ cũng vì nó mà tức giận bỏ đi.”
“Thế mà giờ nó lại đá con tôi, còn chửi bới tôi, sao tôi sống nổi nữa đây?”
Vừa khóc vừa lao về phía tôi, định đâm sầm vào người tôi.
Nhưng đúng lúc đó, tôi né sang một bên, mẹ Hàn đâm thẳng vào mép bàn, máu mũi lập tức chảy ra.
Hàn Vũ Huyên vừa bước vào cửa liền thấy cảnh đó, lập tức xông lên định tay với tôi.
“Tôi đúng là cứu nhầm loại vô ơn!”
Tôi nhắm chặt mắt, chuẩn bị nhận cái bạt tai. Nhưng… nó không đến.
“Mọi người bình tĩnh, kiểm tra phòng cháy chữa cháy định kỳ đây ạ.”
Tôi mở mắt ra, thấy mấy người mặc đồng phục lính cứu hỏa đang đứng trước mặt.
Một người đang giữ lấy cánh tay Hàn Vũ Huyên.
Ha! Thần binh hạ phàm! Đến thật đúng lúc!
“Ơ? Cô lần trước tôi cứu ở đám cháy đây mà, trùng hợp thật.”
Mọi người xung quanh vẫn chưa hiểu chuyện gì, mặt Hàn Vũ Huyên thì đã trắng bệch.
“Ủa? Anh là người lần trước đứng ở cửa giúp đưa ấy đi bệnh viện phải không? Cảm ơn nhiều lắm.”
Giữa ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, tôi chậm rãi ra sự thật.
Hôm đó, người cứu tôi trong vụ hỏa hoạn hoàn toàn không phải Hàn Vũ Huyên, mà là một lính cứu hỏa.
Và sự thật ấy, tôi chỉ biết sau khi đã chết.
Tôi cố chọn đặt tiệc ở khách sạn này, vì tôi nhớ rõ từ kiếp trước rằng tối nay ở đây sẽ có kiểm tra phòng cháy chữa cháy.
“Hôm đó tôi đang nghỉ phép, vừa đến đường Nhân Dân thì thấy khói đen bốc lên cuồn cuộn, nên lập tức lao tới.”
“Phát hiện một nhà kho bên cạnh trạm rác bị cháy, khói đang theo cửa sổ tràn vào bên trong.”
“Có tiếng kêu cứu, tôi lập tức xông vào thì thấy này đã hôn mê.”
“Tôi nhanh chóng đưa ấy ra ngoài, vừa lúc gặp người đàn ông này trước cổng.
Anh ta là đồng nghiệp của , tôi liền giao lại rồi chạy vào dập lửa.”
Bạn thấy sao?