04
Tôi bước đến trước mặt Tư, chống nạnh hỏi thẳng:
“Cô sống sung sướng phải không? Vậy mang ba mẹ chồng tôi về mà nhờ họ trông con đi.”
“À quên, không đẻ mà, thôi coi như tôi chưa gì.”
Cô Tư tức đến á khẩu, hất tay áo giận dữ kéo chồng bỏ đi.
Tôi lại quay sang bà Hai, lôi bà ta đến chỗ chôn cất Gia Đống:
“Bà ấy chết cũng sẽ không tha cho tôi đúng không? Vậy đi, chúng ta ra mộ ấy đứng nguyên một đêm.”
“Xem thử ảnh không tha cho bà, hay là không tha cho tôi?”
“Đi đi bà Hai, chẳng phải bà biết gọi hồn sao? Giờ đi luôn nè!”
Bà Hai giậm chân đằng đằng sát khí, người thì cứ lùi lại, không chịu nhúc nhích lấy một bước.
Cuối cùng, tôi đến trước mặt em chồng, ta chằm chằm:
“Cô chăm sóc người già yếu là đi chơi đúng không?”
“Vậy đi đổ bô tối qua của ba đi, giặt đống đồ hôi hám đó, rồi xoa bóp cho ông nửa tiếng.”
Em chồng bĩu môi, liếc ông cụ một cái đầy ghét bỏ, không gì.
Tôi mặc kệ ta muốn hay không, xắn tay áo kéo thẳng vào phòng ba chồng.
Tôi khỏe, em chồng bị tôi kéo lê cả người lên không, vừa oai oái vừa vùng vẫy.
“Đi đi! Không phải thấy nhẹ nhàng vui vẻ lắm sao? Giờ đi luôn cho tôi xem!”
Lúc này em trai chồng không nhịn nữa, gào lên:
“Đủ rồi! Đừng chuyện nữa!”
“Nếu chị không muốn chăm ba mẹ thì cút đi luôn cho tôi!”
05
Ồ? Kêu tôi cút?
Còn gì tuyệt vời hơn!
Tôi không không rằng, nắm tay Hoan Hoan vào nhà thu dọn đồ đạc luôn.
Bên ngoài lập tức rối loạn.
Tôi nghe mẹ chồng đang chửi mắng thằng con trai, còn ba chồng thì bộ tịch đòi đánh nó.
Mẹ chồng hấp tấp chạy vào, kéo tôi lại, vừa khóc vừa xin lỗi thay cho em chồng:
“Dư Mai, nó chỉ là thằng nhóc lỗ mãng, con đừng chấp!”
“Đây là nhà con mà, con dắt con nhỏ đi rồi biết ở đâu?”
“Coi như mẹ với ba con van con đấy, ở lại đi! Ngoan, đừng bỏ đi mà!”
Cả nhà họ hàng mắng tôi là đồ chanh chua, điên khùng, em chồng còn khóc rống lên đòi tôi cút lẹ.
Ba chồng đập gậy xuống nền:
“Gia Lỗi, Gia Huệ, xin lỗi chị dâu mấy người mau lên!”
Em trai và em chồng mặt mày khó chịu, không ai muốn xin lỗi, ông già giơ gậy lên đập cho một trận.
Hai đứa bị đánh mới chịu nghiêm túc xin lỗi, lúc đó tôi mới dừng việc thu dọn.
Mẹ chồng nhất quyết giữ tôi lại, cũng chỉ vì sợ tôi mang tiền bỏ trốn.
Không có tôi, bà vừa mất tiền vừa mất luôn người hầu không công, quá lỗ.
Nhưng lần này, tiền trợ cấp sẽ phát trực tiếp cho tôi, bà ta đâu còn quyền gì để chen vào.
Hôm sau, tôi lấy cớ đưa Hoan Hoan đi mua đồ dùng học tập.
m thầm đến Phòng Công tác Cựu chiến binh ở huyện gặp Tiểu Tần.
Dưới sự hướng dẫn của cậu ấy, tôi lần lượt điền thông tin và hoàn thành thủ tục đăng ký.
Tôi còn nhờ chị họ đang việc trên huyện tìm giúp một căn nhà giá vừa phải.
Chờ mọi thứ ổn thỏa, tôi sẽ lập tức dọn khỏi cái nơi quỷ quái này.
Sau khi về nhà, tôi nấu cơm, giặt đồ chỉ lo cho hai mẹ con tôi.
Nói đến chuyện chăm sóc người già, hai em kia chỉ giỏi mồm.
Ngay tối hôm đó, Phùng Gia Lỗi đã lái chiếc BMW mua bằng tiền vay về thành phố.
Phùng Gia Huệ cũng đi theo, trước khi đi còn không quên vặt sạch vài con gà vịt, rau trong vườn cũng bị ta gom sạch.
6
Tiền trợ cấp khen thưởng nhanh chóng phát xuống, chưa kịp ấm chỗ thì đã có người “ngửi thấy mùi” mò tới.
Ba mẹ chồng gõ cửa phòng tôi, mở miệng là cầu tôi đưa hết tiền “hiếu kính” cho họ.
Tổng cộng mười lăm vạn, trong thời buổi này có thể mua hai căn nhà ở huyện.
Không cần nghĩ tôi cũng biết, số tiền này họ định đưa cho em trai chồng mua nhà cưới vợ.
Nghe đâu nó đang cưa cẩm một trong biên chế ở thành phố, người ta đang chê nó nghèo.
Nhưng số tiền mà Gia Đống đánh đổi bằng mạng sống, dựa vào đâu mà để em trai chồng hưởng?
“Tôi thẳng – luật pháp quy định phải đưa cho hai người bao nhiêu, tôi sẽ đưa đúng từng đồng, không hơn một xu.”
“Nếu không hài lòng, cứ việc kiện tôi ra tòa.”
Tiểu Tần đã giúp tôi hỏi kỹ – theo quy định, hai ông bà già nhiều lắm cũng chỉ chia hơn ba vạn.
Nếu không phải luật bắt buộc, thật sự tôi chẳng muốn đưa cho hai người đó dù chỉ một đồng.
“Lưu Dư Mai, muốn nuốt trọn số tiền đó một mình à?”
“Tôi cho biết, không có cửa đâu! Mau đem tiền giao ra đây!”
Vì tiền, mẹ chồng cuối cùng cũng lộ nguyên hình độc ác.
Tôi phì một ngụm nước bọt ngay trước mặt bà ta, rồi dứt khoát dùng lực đẩy bà ra, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Bạn thấy sao?