Không Còn Gặp Lại [...] – Chương 10

 

“Rượu đổ rồi, nương tử không có rượu uống nữa.” Chàng càng nhíu mày chặt hơn.

 

Rõ ràng một giọt rượu ta cũng chưa uống, ta lại thấy lòng mình chếnh choáng say.

 

Ta nâng mặt chàng lên hỏi: “Vì sao chàng lại đối xử với ta tốt như ?”

 

Rõ ràng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau...

 

Đôi mày chàng giãn ra: “Vì nàng là nương tử của ta.”

 

Không một chút do dự, thốt ra như thể đó là điều hiển nhiên...

 

18

 

“Ta cũng là phu quân của nàng.”

 

Do vẫn còn bệnh, đôi mắt của Văn Cảnh không còn sắc lạnh như trước mà có thêm vài phần ngây ngô.

 

Văn Cảnh nhớ cái tên ngốc đó khi bệnh nàng chăm sóc tận tâm ra sao, nhớ cả lúc nàng nâng chén thuốc, để nguội bớt rồi từ từ đút cho hắn.

 

Nay khi đối diện cùng nàng, nàng lại mỉm hắn.

 

So với giận dữ, trong lòng Văn Cảnh cảm thấy nhiều hơn là sự hụt hẫng.

 

Tim hắn như bị ai đó siết chặt, đau buốt.

 

Hắn nghĩ mình hẳn là điên rồi mới có thể thốt ra những lời này.

 

“Vương gia hao tâm tổn sức bắt ta về, chẳng lẽ chỉ để mấy câu vô nghĩa như thế?”

 

“Dĩ nhiên không phải.”

 

Văn Cảnh cố giữ mình bình tĩnh, giờ đây hắn cần một người chăm sóc bản thân.

 

Cả lý trí lẫn trực giác đều mách bảo hắn rằng Dục Xuân là lựa chọn tốt nhất.

 

Nàng đã hầu hạ bên cạnh hắn ba năm, rõ ràng từng chi tiết về thể trạng của hắn sau khi bị thương.

 

“Những ngày tới, hãy ở bên cạnh ta mà chăm sóc.”

 

Dục Xuân lại mỉm , nàng cầm băng gạc bên giường quấn quanh ngón tay nghịch ngợm.

 

Văn Cảnh đột nhiên nhớ đến cảm giác nắm tay nàng khi trước, mảnh mai mà vẫn cứng cỏi.

 

Bên dưới ống tay áo rộng, những vết sẹo do lửa thiêu hằn rõ.

 

Hắn không biết nàng sao sống sót .

 

Ngày đó, hắn chưa từng nghĩ sẽ để lại người sống.

 

Đôi khi hắn nghĩ, nếu ngày ấy nàng sớm c.h.ế.t đi, hắn hẳn không rơi vào cảnh d.a.o như bây giờ.

 

“Chăm sóc? Nay vương gia trọng bệnh, chẳng lẽ không sợ ta nhân cơ hội ra tay?”

 

Văn Cảnh và nàng nhau , lời trắng trợn như thế cho thấy nàng vốn không có ý định ấy.

 

“Phủ này đầy ám vệ của Hoàng Thành Ty, chỉ riêng ngoài cửa phòng đã không ít. Ta c.h.ế.t rồi, nàng cũng không sống nổi.”

 

Thế hắn vẫn phối hợp theo lời nàng .

 

“Vương gia muốn ta quay về, e là không chỉ để nha hoàn mà thôi?”

 

“Vậy chi bằng vương phi tự đoán xem, rốt cuộc ý đồ của ta là gì?”

 

Ý đồ...

 

Đến cả Văn Cảnh cũng chẳng ý đồ của mình.

 

Lúc đầu hắn đưa nàng từ hầu phủ trở về vương phủ quả thật là để phòng nàng cùng hầu phủ cấu kết, sau đó lại không ngại đêm lạnh đi tìm nàng, đến chính hắn cũng không rõ là do nhất thời tức giận hay có toan tính nào khác.

 

Văn Cảnh về phía Dục Xuân, vì bệnh tật khiến hắn chẳng thể rõ nàng mãi .

 

Người trước mắt khi rõ khi mờ, như bóng trăng trên nước, khi gần khi xa.

 

19

 

Ta đặt băng gạc xuống, tiến đến thay thuốc cho Văn Cảnh.

 

“Nay thiên tử nghe lời Vĩnh An hầu, dù vương gia đã thanh trừng vẫn bị hoài nghi.”

 

“Ta đoán, vương gia muốn ta giúp ngài trừ khử kẻ bên cạnh.”

 

Ý đồ của Văn Cảnh chẳng khó đoán. Hắn biết ta từng lừa dối phụ thân tại Vĩnh An hầu phủ, nay muốn đối phó với phụ thân, ta hẳn là con cờ tốt nhất.

 

Mà ta, vì hạ dược thất bại, nhục Tạ Lam Chân, đã đắc tội với Tạ phủ, nếu Văn Cảnh lại đuổi ta về hầu phủ, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

 

Hắn biết ta chỉ có một đường sống duy nhất, mà hắn cũng vừa muốn trừ bỏ phụ thân ta, vĩnh viễn đoạn tuyệt hậu hoạn.

 

Nghe xong, Văn Cảnh hài lòng : “Quả nhiên vương phi không khiến ta thất vọng.”

 

“Ta đều học từ vương gia cả.”

 

...

 

Văn Cảnh cho thái y kê thuốc mạnh, qua ngày sau bệnh đã giảm đi nhiều.

 

Dùng thuốc mạnh thân, chỉ hao tổn căn cơ, huống hồ Văn Cảnh từng bị thương nặng.

 

Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ đành gắng gượng để vào triều.

 

Nay địa vị của hắn, thiên tử nghi kỵ, đối với phụ thân ta như nước với lửa, chỉ cần sơ suất là bọn người đứng ngoài kia sẽ như loài dã thú ngửi thấy mùi m.á.u lao vào cắn xé, chỉ mong cho hắn tan xương nát thịt.

 

Người nắm quyền, chính là như thế.

 

Bên ngoài hào nhoáng, chỉ bản thân mới thấy núi đao biển lửa dưới chân, bước lùi lại là vực thẳm trùng trùng.

 

Vì thế ta không hề ngây thơ như Tạ Lam Chân.

 

Con cờ cuối cùng cũng sẽ có ngày bị vô dụng, cho nên ta phải nhân lúc mình còn giá trị mà tìm cho mình một lối thoát.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...