Không Còn Gặp Lại [...] – Chương 1

(Văn án)

 

Năm thứ ba sau khi ta gả cho Văn Cảnh, hắn đã hồi phục thần trí.  

 

Thế hắn lại chọn tiếp tục giả ngây ngô, dồn sức dưỡng mưu.  

 

Trước mặt bao người tại yến tiệc, hắn quệt vết dầu mỡ trên tay lên chiếc váy ta đang mặc.  

 

Hắn cũng bày trò hờn dỗi, đổ cả bát canh ta đã hầm vài canh giờ ngay dưới chân ta.  

 

Đến lần cuối cùng, hắn giả vờ kinh hãi, bỏ mặc ta lại giữa tiệm đang cháy rực.  

 

Hắn giấu trời qua biển, lại chỉ quên mỗi ta, cũng chỉ lợi dụng duy nhất ta.  

 

Văn Cảnh không còn là người từng một mực cho rằng nương tử của mình là tuyệt thế vô song, mà đã thành vị Nhiếp Chính Vương khiến ai nấy kinh hoàng.  

 

Ngày ta tự xin rời bỏ cương vị chính thất cũng là ngày Văn Cảnh thu lưới, khiến kinh thành hỗn loạn, lòng người hoang mang.  

 

Thế , hắn chỉ canh ta hầm hôm nay nhạt hơn trước.  

 

Chỉ là, từ ngày biết hắn lừa dối ta, ta cũng đã chẳng bao giờ vào bếp vì hắn nữa rồi.

 

01

 

Khi ta đến gặp Văn Cảnh, hắn đang uống canh.

 

Trong mắt hắn không còn chút đờ đẫn nào, khoác bộ quan phục, quanh thân đầy khí lạnh. Đến gần, ta thấp thoáng ngửi thấy mùi m.á.u tanh trên người hắn.

 

Nghe hôm nay hắn ra triều từ sớm để thanh trừng những kẻ đã nhân lúc hắn đần dại mà hưởng lợi. Khắp nơi nhà cửa bị lục soát, khiến cả kinh thành chìm trong sợ hãi.

 

Đây mới là Văn Cảnh thật sự, vị Nhiếp Chính Vương với bàn tay sắt thép.

 

Nhưng hắn không còn là người phu quân từng miệng ta nhất.

 

Giấu lá thư hòa ly sau lưng, ta vừa định đưa ra thì hắn đặt bát xuống, thản nhiên : “Canh hôm nay nhạt hơn trước rồi.”

 

Ta chỉ gật đầu: “Chuyện này chàng cứ với phòng bếp là . Ta đã lâu rồi không tự tay xuống bếp nữa.”

 

Kể từ ngày biết hắn lừa ta, ta chưa bao giờ đích thân nấu canh cho hắn, mà để cho nha hoàn thay.

 

Hóa ra, hắn luôn ghi nhớ những điều từ khi bị thương đến lúc mất trí, kể cả vị mặn nhạt của canh. Chỉ là, hắn không muốn uống thôi.

 

Ngẩng lên, ta bắt gặp ánh mắt giận dữ hắn ta, ngón tay siết chặt bát đến trắng bệch như thể muốn bóp nát nó. Có lẽ hắn giận vì một kẻ thứ xuất như ta cũng dám che giấu hắn.

 

Nhưng rõ ràng hắn là người lừa dối trước tiên.

 

Ba năm chung sống, ta dần nhận ra người trước mắt đã đổi khác. Có lẽ từ sau chuyến đi chơi ở ngoại thành, Văn Cảnh đã không còn là hắn của trước kia nữa. 

 

02

 

Hôm ấy trời trong sáng đẹp, Văn Cảnh nài nỉ ta cùng đi chơi ở ngoại thành. Ta không nỡ từ chối, đành đồng ý.

 

Lên núi có nhiều đường, lần nào hắn cũng kéo ta đi con đường khó nhất.

 

Hắn thân hình cao lớn, khỏe hơn ta rất nhiều. Nửa sau đường leo núi hầu như hắn đều xách túi bánh đi trước, tay kia thì kéo ta đi theo.

 

Lần ấy, cuối cùng ta không nhịn mà hỏi: “Sao lần nào cũng chọn đường này? Đường khó đi, mà lên núi lại tốn nhiều thời gian.”

 

Lúc ấy, ánh mắt hắn lảng tránh, vành tai đỏ lên như lan đến tận cổ. Hắn lúng túng mãi, cho đến khi bị ta “tra hỏi”, hắn mới ngắc ngứ:

 

“Bởi vì… đi đường này có thể… có thể nắm tay nàng… lâu thật lâu…”

 

Nói xong, hắn ta một cái rồi vội quay đi, mặt đỏ rực lên.

 

Ta thành tiếng, lại thấy mắt cay xè.

 

Hắn thì cúi đầu, giọng khẽ “đe dọa” ta: “Không .”

 

Trong giọng vẫn còn chút tủi thân vì bị phát hiện.

 

Ta gật đầu, hứa sẽ không , rồi nắm lấy tay hắn ngay dưới chân núi.

 

“Thực ra, đi đường nào chàng cũng có thể nắm tay ta, nắm bao lâu cũng .”

 

Văn Cảnh ta, thỏa mãn gật đầu: “Vậy thì hay quá, thê tử đã đồng ý rồi, không hối hận đâu. Phải móc ngoéo nữa…”

 

“Một trăm năm cũng sẽ không đổi.”

 

Ta đáp nhẹ nhàng, cứ ngây thơ nghĩ rằng chúng ta có thể bên nhau trọn đời.

 

03

 

Lên đến đỉnh, ta bày bánh ngọt dưới bóng cây rồi ngồi dựa vào thân cây thêu thùa.

 

Văn Cảnh thì đuổi theo bầy chim, chạy khắp nơi.

 

Đột nhiên có tiếng lớn vang lên, bước chân hắn đột ngột dừng lại. Ta hoảng hốt bỏ công việc xuống, chạy đến nơi thì thấy hắn ngã ngồi trên đất, đầu đập vào thân cây.

 

Nhưng Văn Cảnh không khóc như thường lệ, hắn chỉ đưa tay ôm đầu, bình tĩnh đứng dậy.

 

Ta nghĩ là hắn đau đến lạc thần, liền sốt ruột đến kiểm tra xem hắn có bị thương không.

 

“Văn Cảnh, ngồi xuống cho ta xem vết thương nào?”

 

Nói rồi, ta nôn nóng kiễng chân, đưa tay định sờ vào.

 

Bàn tay ta bị hắn gạt phắt ra.

 

Lực đạo mạnh đến nỗi có vẻ như hắn muốn tránh xa ta.

 

“Văn Cảnh, ta chàng đau sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...