Không Còn Ai Là [...] – Chương 5

Chu Túc bật , cuối cùng cũng thôi vẻ lạnh lùng, quay lại dáng vẻ dịu dàng quen thuộc.

Cái người này, càng lúc càng đáng ghét.

Chẳng bao giờ chịu chuyện tử tế.

“Anh không thể thẳng là lo cho em, sợ em bị trai bắt nạt, nên tới bảo vệ em à?”

Chu Túc lại bắt đầu giở thói:

“Em có cần sự bảo vệ của sao?”

“…”

Thôi, tôi rộng lượng, không thèm chấp.

Chu Túc lại hỏi tôi:

“Có thể cho biết kế hoạch tiếp theo của em không?”

ấy đúng là hiểu tôi — biết tôi không chỉ đứng ngoài xem trò.

Tôi cũng giở giọng kiêu:

“Anh tha lỗi cho em, em mới .”

Chu Túc khẽ:

“Em đối xử với tốt như , còn chưa kịp cảm ơn, sao dám giận em?”

Tôi bực:

“Chu Túc! Em đã xin lỗi rồi! Anh còn muốn thế nào nữa? Muốn em quỳ xuống à?!”

Chu Túc thở dài, gần như không nghe thấy:

“Anh hơi giận thật.”

Rồi tôi đăm đăm:

“Không thì… em dỗ một chút?”

“…”

Cái người này… càng ngày càng hay nũng!

Nhưng tôi đã xin lỗi rồi, kêu tôi xuống nước dỗ dành thì đúng là không nuốt nổi cục tức.

Tôi hắng giọng:

“Anh có nghe không đây?”

Chu Túc:

“Nghe.”

Đó, mới ngoan.

Làm màu cái gì không biết.

Tôi bắt đầu kế hoạch cho Chu Túc nghe.

Càng nghe, sắc mặt ấy càng đen.

Cuối cùng, ấy cắt ngang lời tôi:

“Không ! Nguy hiểm quá! Anh không thể để em—”

“Tôi không cần lên lớp.” Tôi ngắt lời, “Tôi đã sắp xếp xong hết rồi, sẽ không có gì nguy hiểm. Chu Túc, trước đây không thế này, tôi cũng ủng hộ, sao bây giờ lại ra vẻ ‘bố thiên hạ’ ?”

Chu Túc híp mắt lại, giọng lạnh lùng:

“Quan tâm em cũng là sai à?”

“Tôi không cho phép ai rối loạn kế hoạch của mình, kể cả .”

Tôi không muốn tranh cãi nữa, nên quay lưng đi thẳng.

Chu Túc lập tức đi theo.

“Dạo này sẽ ở nhà em.” Rồi như sợ tôi phản đối, bổ sung:

“Yên tâm, sẽ không cản trở gì em đâu.”

Lại lạnh tanh như cũ.

15

Ba mẹ tôi không còn cách nào khác, đành để Tần Tư Tư tạm ở lại.

Lúc ăn cơm, tôi chẳng có tâm trạng ăn uống, chỉ gắp vài miếng rồi bỏ đũa.

Chu Túc nghiêng đầu hỏi nhỏ:

“Sao ăn ít ?”

Tôi vừa định trả lời, thì Tần Tư Tư đã cất tiếng, giọng đầy ngạc nhiên:

“Chu Túc? Không ngờ lại gặp ở đây. Anh còn nhớ em không?”

Chu Túc chỉ liếc ta một cái, rồi dời ánh mắt đi nơi khác:

“Không nhớ.”

Tần Tư Tư không tỏ ra ngượng, vẫn tươi rói:

“Chúng ta học cùng khóa mà, quên rồi sao?”

Chu Túc:

“Quên rồi.”

Tôi cúi đầu, cắn môi cố nhịn .

Cô Tần này đúng là không biết ngượng.

Ba mẹ tôi còn ở đây, con của ta thì đang trong bụng, ta đã vội vã muốn quyến rũ Chu Túc.

Tham lam cũng phải có mức độ chứ.

Mẹ tôi ho khẽ:

“Cô Tần, ăn cơm đi.”

Tần Tư Tư không hề nhận ra lời nhắc nhở kín đáo kia, vẫn vui vẻ :

“Dì cứ gọi con là Tư Tư rồi, chúng ta đều là người một nhà cả mà.”

Mẹ tôi: “…”

Tối hôm đó, Chu Túc ở lại.

Nhà tôi từ lâu đã chuẩn bị sẵn một phòng riêng cho ấy.

Còn Tần Tư Tư thì bị Kỷ Tư Diễn kéo về phòng.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Cô ta không cam lòng, cũng không dám từ chối, trước khi đi còn lưu luyến Chu Túc một cái.

Tôi cũng về phòng.

Không lâu sau, tôi nhận cuộc gọi video từ Chu Túc.

ấy gọi gì?

Tôi bấm nhận, ấy không gì.

Tôi nghe

“Cứ để con bé Tần Tư Tư đó sinh đứa con ra trước đã, nếu là con trai thì giao công ty cho cháu nội, dù sao cũng không thể để công ty rơi vào tay thằng Tư Diễn kia. Nhìn nó kìa, hỏng hẳn rồi.”

Là giọng của ba tôi.

Nghe xong, cả người tôi lạnh buốt.

Giọng mẹ tôi tiếp lời:

“Tốt nhất là con trai, nhà họ Kỷ cũng coi như có người kế tục.

Nói thật, Ninh Ninh tuy giỏi, nếu giao công ty cho nó, sau này vợ chồng mình chết đi, không phải công ty sẽ rơi vào tay Chu Túc sao? Chu Túc thì tốt thật, nếu là con ruột thì tốt biết mấy, đáng tiếc nhà mình không có cái phúc đó.”

“Cô ta có bầu đúng lúc thật, đợi sinh xong rồi đuổi ta đi, con thì chúng ta nuôi.”

“Haiz, bây giờ tôi thằng Tư Diễn là phát ngán…”

Đến đó, Chu Túc mới cúp máy.

ấy cuối cùng cũng mở tiếng, giọng rất khẽ:

“Giờ thì hiểu em rồi.”

Ngoài lúc đầu thấy lạnh người, giờ lòng tôi không còn gợn sóng gì nữa.

“Cho nên, Chu Túc, đừng cản em.”

Chu Túc im lặng rất lâu.

Cuối cùng chỉ một câu:

“Được.

Anh sẽ đi cùng em.”

16

Để Tần Tư Tư sinh một đứa con trắng trẻo mập mạp, ba mẹ tôi bây giờ thật sự đã xem ta như con dâu rồi.

Vị trí của ta trong nhà, chẳng khác gì kiếp trước, thậm chí còn vượt cả Kỷ Tư Diễn.

Chẳng mấy chốc, Tần Tư Tư bắt đầu “bay” lên, lại tiếp tục nhắm vào Chu Túc.

Hôm đó tôi đang học thì nhận một tin nhắn từ Chu Túc — một bức ảnh chụp màn hình tin nhắn.

Là Tần Tư Tư nhắn cho ấy, hẹn gặp vào buổi tối.

Tôi lập tức xin nghỉ tiết cuối, không lên tiếng gì, lặng lẽ quay về.

Đợi đến khi trời tối, Chu Túc tới.

ấy thấy tôi, giơ tay ra hiệu bảo tôi trốn kỹ.

Một lúc sau, Tần Tư Tư cũng đến.

Tôi lập tức rút điện thoại ra quay lại.

Cô ta tưởng mình thông minh lắm, vừa tới đã đi thẳng vào vấn đề:

“Chu Túc, chúng ta hợp tác đi.”

Chu Túc lạnh nhạt hỏi:

“Cô muốn hợp tác thế nào?”

Tần Tư Tư đắc ý:

“Bây giờ tôi đã nắm Kỷ Tư Diễn trong tay, thì chỉ cần lấy An Ninh, thì cả nhà họ Kỷ sau này là của chúng ta.

Dù sao tôi cũng đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Kỷ, tương lai tất cả đều là của con tôi. Anh theo tôi, tôi chia một nửa cho , thế nào?”

Chu Túc không đáp, chỉ hỏi:

“Thế còn Kỷ Tư Diễn?”

“Anh ta?” Tần Tư Tư khẩy, giọng toàn là ghê tởm:

“Anh ta bây giờ đi, tôi liếc một cái cũng buồn nôn. Đợi con tôi cướp mọi thứ, tôi sẽ đá ta đi.

Đến lúc đó, muốn ta cũng chỉ như giẫm chết một con kiến.”

Cô ta càng càng đắc ý:

“Tôi thật, đừng khinh thường tôi. Anh cũng chẳng khác gì, suốt ngày đi theo An Ninh, chẳng phải cũng vì nhà họ Kỷ sao? Chu Túc, và tôi mới là một loại người, chúng ta sinh ra là để dành cho nhau.”

Chu Túc im lặng rất lâu, cuối cùng mới mở miệng:

“Được.”

Sau khi Tần Tư Tư đi, tôi lưu video lại, bước ra, giơ điện thoại vẫy vẫy trước mặt Chu Túc.

“Cực nhọc rồi.”

Chu Túc đứng tại chỗ, chờ tôi bước tới:

“Vậy em định thưởng cho thế nào?”

Dưới ánh đèn hòa cùng ánh trăng, trên gương mặt Chu Túc hiện lên một biểu cảm… hơi gợi đòn?

Tôi hiểu ánh mắt đó có ý gì.

Mười năm qua tôi cứ thế tận hưởng sự dịu dàng và tốt đẹp mà Chu Túc dành cho mình, chẳng hề nghĩ xem ấy cảm thấy thế nào.

Tôi thật sự rất ích kỷ.

hôm nay, tôi phải rõ ràng với ấy.

“Chu Túc, em… em chỉ bản thân mình.

Chỉ có như , khi tất cả mọi người đều phản bội em, bỏ rơi em, em mới có thể sống tiếp .”

Nếu không, em sẽ lại đi vào vết xe đổ của kiếp trước — chết một cách thê thảm.

“Chu Túc, có lẽ cả đời này em… không thể nào như cách em …”

Chu Túc bất ngờ ôm chặt lấy tôi.

Tôi khựng lại, lời định đều nghẹn trong cổ họng.

Chỉ nghe thấy Chu Túc nhẹ giọng bên tai tôi:

“Em không cần phải đáp lại gì cả.”

17

Tôi bắt đầu tìm mọi cách để dằn mặt Kỷ Tư Diễn, khiến hắn mỗi ngày đều nhảy dựng lên như con khỉ ở núi Nga Mi.

Nhưng bởi vì có Chu Túc ở đây, mỗi lần ba mẹ tôi ra mặt thì đều đứng về phía tôi.

Họ tuy đang chờ đợi xem đứa bé trong bụng Tần Tư Tư là trai hay — nếu là con trai thì sẽ giao công ty cho nó — hiện tại họ vẫn không dám đắc tội với Chu Túc.

Sự căm ghét của Kỷ Tư Diễn đối với tôi giống như một chiếc lò xo bị đè nén lâu ngày, giờ bung ra một phát, bật thẳng lên trời.

Và tất cả lên đến đỉnh điểm khi hắn khôi phục trí nhớ.

Đó là lúc Tần Tư Tư đi Hương Cảng để kiểm tra giới tính thai nhi, biết mình mang thai con trai thì hoàn toàn buông lỏng bản thân, lập tức bày ra một vụ tai nạn xe cộ để diệt trừ Kỷ Tư Diễn — giống hệt như kiếp trước ta đã để tôi.

Cô ta thật sự không thể chịu nổi Kỷ Tư Diễn nữa rồi, từng lời ta đều đầy chán ghét:

“Nhìn hắn một cái là muốn nôn, còn khó chịu hơn cả nghén.”

Nhưng Kỷ Tư Diễn mạng lớn, không chết.

Sau khi tỉnh lại, hắn hoàn toàn khôi phục ký ức.

Hắn lao đến trước mặt ba mẹ tôi, lớn tiếng rõ sự thật năm đó:

“Là nó!” – hắn chỉ thẳng vào tôi – “Là nó lừa tôi đến chỗ nước sâu, khiến tôi rơi xuống sông, suýt nữa chết đuối!”

Ánh mắt kinh hoàng của ba mẹ lập tức chuyển sang tôi.

Kỷ Tư Diễn điên cuồng tôi, ánh mắt tràn đầy thù hận và sát ý:

“An Ninh, mày có biết mười năm qua tao sống thế nào không? Mày biết không hả?!”

Dĩ nhiên tôi biết.

Những đoạn video ghi lại cảnh hắn bị tra tấn, tôi vẫn còn giữ nguyên trong máy đây này.

Tôi bộ ấm ức :

“Anh à, rõ ràng là định chết em, giờ lại vu oan cho em.

Hồi đó em không cho ba mẹ là vì muốn giữ thể diện cho thôi, sao lại nỡ lòng lật lọng như ?”

Kỷ Tư Diễn dù có hồi phục ký ức, đầu óc vẫn không nhanh nhạy.

Tôi vừa xong, hắn liền tự lòi đuôi.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

“Mày… sao mày biết chuyện đó?!”

Bởi vì tôi từng chết một lần, nên tôi biết rõ.

Tôi khóc òa, nhào vào lòng mẹ, nức nở.

Bên tai tôi vang lên tiếng thở dài của bà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...