Không Còn Ai Là [...] – Chương 2

Anh ấy dẫn em đi bắt cá, kết quả tự rơi xuống sông bị chết đuối.”

Nhìn bộ dạng gần như tuyệt vọng của Tần Tư Tư, tôi lại thêm một câu:

“Nhưng cũng chưa chắc, lỡ đâu mạng em lớn thì sao? Nhưng mấy ngày rồi mà không thấy quay về, nếu không chết thì sao còn chưa trở lại?”

Tần Tư Tư cúi gằm đầu, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ: “Chết rồi… chết rồi…”

Tôi cố ý giả vờ không biết:

“Chị ơi, chị với trai em là tốt lắm à?”

Tần Tư Tư lập tức ngẩng đầu, ánh mắt dần dần tích tụ sự oán độc lạnh lẽo.

Cô ta tưởng tôi không hiểu sao?

Tôi hét to một tiếng: “A! Ánh mắt của chị đáng sợ quá! Chị muốn em à?”

Tần Tư Tư giật mình, rồi vội bịt miệng tôi lại: “Em đừng bậy!”

Đúng lúc đó, giáo chủ nhiệm bước vào, thấy Tần Tư Tư thì lập tức đi tới hỏi:

“Em tìm ai thế?”

Tần Tư Tư liếc tôi đầy cảnh cáo rồi buông tay, tươi với giáo:

“Em tới tìm Cảnh An Ninh ạ, em là học của cậu ấy…”

Tôi lập tức chỉ tay hét lên:

“Cô giáo ơi, chị ấy muốn em đó!”

Tôi còn cố nặn ra hai giọt nước mắt.

Tần Tư Tư hoảng sợ hét lên theo phản xạ: “Em linh tinh gì thế?”

Cô giáo mím môi, nghiêm giọng:

“Được rồi.

Em là học sinh khối trung học phải không? Không có việc thì đừng tới khu tiểu học nữa, về mau đi.”

Tần Tư Tư nghiến răng, dù không cam tâm cũng đành rời đi.

Cô giáo an ủi tôi vài câu rồi bắt đầu lên lớp.

5

Chiều tối, ba mẹ tôi đến đón tôi tan học.

Từ sau khi Kỷ Tư Diễn không còn, tôi trở thành báu vật duy nhất trong lòng họ, sợ tôi có chuyện gì.

So với thái độ của họ ở kiếp trước, đúng là khiến người ta phát ghê, tôi vẫn có thể tiếp tục đóng vai con ngoan trò giỏi.

“Ba mẹ ơi, sao hai người lại…”

“Chú Kỷ, Kỷ, chào hai người ạ.”

Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, cắt ngang lời tôi.

Tôi quay đầu, liền thấy Tần Tư Tư mặc đồng phục xanh dương, tóc đuôi ngựa đung đưa theo từng bước đi, đúng kiểu thanh xuân rạng rỡ.

Cô ta đứng trước mặt ba mẹ tôi, cúi chào:

“Cháu tên là Tần Tư Tư, là học và thân của Tư Diễn.”

Ba mẹ tôi ánh mắt hơi sững lại, lộ ra vẻ đau lòng, vẫn mỉm lịch sự:

“Chào cháu.”

Tần Tư Tư lại bước lên một bước, vẻ mặt đáng thương:

“Chuyện là, vì cháu là trẻ mồ côi, nên trước đây Tư Diễn từng hứa sẽ giúp đỡ cháu, gần đây cháu không gặp ấy, cho nên…”

“Tôi với chị rồi mà, tôi chết rồi còn gì.”

Dù sao tôi cũng là con nít, dùng bốn chữ “trẻ con vô tư” rất hợp.

“Chị giờ có gì thì cũng không tìm tôi để xác minh đâu.”

Tần Tư Tư hít sâu, cố nặn ra nụ với tôi:

“Ninh Ninh, trước kia em…”

Tôi đi đến cạnh mẹ, :

“Mẹ ơi, chị ấy hôm nay còn trợn mắt con, cứ như muốn con , con sợ lắm.”

“Em đừng bậy.” Tần Tư Tư nhỏ giọng phản bác, “Đừng vu oan chị.”

Tôi ngẩng đầu ba mẹ.

Ánh mắt hai người có chút dao .

Chắc họ nghĩ muốn giúp Kỷ Tư Diễn hoàn thành chuyện cuối cùng.

Tôi vội :

“Hơn nữa, chị ấy học không giỏi đâu, đừng tưởng con không biết.

Mẹ ơi, nếu muốn giúp đỡ, sao không giúp học sinh đứng đầu khối trung học, cũng là trẻ mồ côi, ấy tên là Chu Túc, lần nào họp trường cũng tuyên dương.”

Tần Tư Tư không dám gì tôi trước mặt ba mẹ, chỉ đành vừa tỏ vẻ tội nghiệp vừa cố gắng tranh thủ:

“Nhưng Tư Diễn từng hứa với cháu…”

“Ba mẹ, con chỉ muốn giúp Chu Túc thôi.” Tôi ngang ngược , “Hay ba mẹ chỉ thương trai, không thương con à?”

“Mấy cái gì đâu không à?” Mẹ tôi khẽ gõ nhẹ đầu tôi một cái, trông như muốn mắng, cũng biết đang ở nơi công cộng nên vẫn giữ thể diện cho tôi.

“Được rồi, mẹ hứa với con, mẹ sẽ đi gặp hiệu trưởng bàn chuyện này.”

Ba mẹ tôi đưa tôi đến gặp hiệu trưởng.

Khi đi ngang qua Tần Tư Tư, tôi cố ý liếc ta một cái, ánh mắt đắc ý, khiêu khích — là trả lại cho ta, vì kiếp trước ta cũng tôi như thế.

Ánh mắt Tần Tư Tư như tẩm độc, hận không thể chết tôi tại chỗ.

Nhưng đời này, ta không còn cơ hội nữa đâu.

6

Chu Túc gọi tới văn phòng hiệu trưởng.

Cậu thiếu niên mười lăm tuổi đã cao hơn một mét tám, dù chỉ mặc đồng phục học sinh vẫn nổi bật nhất trong đám đông.

Hiệu trưởng với Chu Túc rằng gia đình tôi muốn tài trợ học phí cho , cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ gật đầu với ba mẹ tôi, giọng thản nhiên, lành lạnh:

“Cảm ơn.”

Đối với tôi mà , số tiền này đưa cho ai cũng — miễn không phải Tần Tư Tư.

Chu Túc vốn đã học giỏi, sau này chắc chắn sẽ có tương lai rộng mở.

Tôi không mong phải trả ơn gì, chỉ xem như việc tốt tích đức, hy vọng kiếp này con đường báo thù của tôi sẽ thuận lợi hơn.

Nhưng cũng vì mà tôi hoàn toàn đắc tội với Tần Tư Tư.

Cô ta xinh đẹp, là hoa khôi khối trung học, có thể là “một lời hiệu triệu, trăm người ứng”.

Hôm đó, sau khi tan học, tôi và Vương Man Man đi vệ sinh thì bị vài nam sinh mặc đồng phục trung học chặn lại.

Vừa là biết đến để dạy dỗ tôi giùm cho Tần Tư Tư.

Một tên trong số đó túm lấy cổ áo tôi:

“Chính mày là con nhỏ bắt nạt Tư Tư đúng không? Một đứa tiểu học mà dám ngông nghênh với học sinh trung học, ai cho mày gan hả?”

Vương Man Man sợ tới mức run giọng, vẫn cố chắn trước mặt tôi:

“Các không bắt nạt Ninh Ninh! Em sẽ méc giáo đó…”

Tôi mỉm trấn an Man Man, rồi quay sang với mấy tên kia:

“Các trai này, mấy có biết ba mẹ em…”

Câu “Gia phụ là Trương Nhị Hà” còn chưa kịp ra, thì một quả bóng rổ từ xa bay tới đập thẳng vào đầu tên kia.

Tên đó chửi ầm lên rồi quay đầu lại, tôi cũng theo.

Chu Túc bước tới, vẫn gương mặt lạnh nhạt quen thuộc, thản nhiên :

“Đến mức phải bắt nạt học sinh tiểu học rồi à?”

Chu Túc rất coi trọng ở trường, đến hiệu trưởng cũng nể vài phần, mấy tên kia nào dám càn trước mặt , đành cụp đuôi bỏ đi.

Chu Túc nhặt lại bóng, định quay người đi.

“Anh ơi!” Tôi kéo theo Vương Man Man chạy lại, tít mắt ,

“Cảm ơn nha!”

Ánh mắt lạnh như nước của Chu Túc dừng trên tôi:

“Không cần cảm ơn.”

Lạnh thật.

Tôi vội vàng hỏi tiếp:

“Anh ơi, sau này nếu có thời gian, có thể dạy em và em học không?”

Tôi sợ bị từ chối, nên lôi theo cả Vương Man Man để hỏi thêm lần nữa:

“Được không ạ?”

Chu Túc chỉ liếc tôi, rồi đáp:

“Được.”

Dù sao thì với , một học bá đại thần dạy hai đứa tiểu học… dễ như trở bàn tay, dễ như ăn bánh đó!

7

Mười năm sau.

Tôi và Vương Man Man tay trong tay đi trên sân trường đại học, người đi phía trước dẫn đường cho chúng tôi chính là Chu Túc.

Nhưng giờ ấy đã tốt nghiệp, còn lập hẳn công ty riêng rồi.

Ban đầu tôi chỉ vì không muốn đưa tiền cho Tần Tư Tư, lại muốn chọc tức ta nên mới tùy tiện chọn Chu Túc.

Không ngờ lại thu hoạch … cực kỳ lớn.

Chu Túc gì cũng là thiên tài trong số thiên tài!

Vương Man Man vừa đi vừa cảm thán:

“Anh Chu Túc, nếu không nhờ giúp em học hành thì sao em đậu đại học nổi tiếng thế này, cảm ơn , cảm ơn nhiều lắm.”

Chu Túc đi bên cạnh tôi, tay còn kéo vali hành lý giúp tôi, nghe chỉ khẽ :

“Vậy em nên cảm ơn Ninh Ninh.”

Vương Man Man lập tức ôm lấy tôi:

“Đúng rồi! Tôi nên cảm ơn cậu mới đúng!

Nếu không phải cậu ngại nhờ Chu Túc dạy một mình, sợ bị từ chối, nên cứ bắt kéo thêm tôi theo… thì tôi đâu học đại học với cậu như bây giờ.”

Tôi lườm ấy một cái:

“Được lợi còn bày đặt giả vờ.”

Chu Túc đưa chúng tôi về ký túc xá, vừa giúp tôi dọn giường xong thì điện thoại reo.

Anh nghe xong thì với tôi:

“Ninh Ninh, phải về công ty họp, lát quay lại.”

Tôi tiễn ra cửa:

“Anh khỏi về, tối nay em ngủ ở ký túc xá.”

Chu Túc có nhà riêng ở gần trường, hè vừa rồi đã mua sắm đầy đủ mọi thứ cho tôi.

Ba mẹ tôi còn nếu tôi không quen ở ký túc xá thì cứ về nhà Chu Túc ở.

Nhưng tôi thật sự rất trân trọng khoảng thời gian đại học này, không còn giống kiếp trước, chỉ biết ngưỡng mộ Kỷ Tư Diễn và Tần Tư Tư học những điều tôi không có.

Tiễn Chu Túc đi xong, tôi quay lại phòng, quen với các cùng phòng.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông.

Người bên kia :

“Tiểu thư, hai người đó đã lên tàu, vé là đi Bắc Kinh.”

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Khóe môi tôi cong lên:

“Không cần gì hết, chỉ cần bám theo là .”

Tôi cúp máy, lạnh lùng chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Kỷ Tư Diễn và Tần Tư Tư… sắp quay về rồi.

Suốt bao năm nay, tôi chưa từng buông tha việc tìm kiếm Kỷ Tư Diễn.

Dù hắn chết, tôi cũng phải chắc chắn.

Tôi cứ lần theo hành trình kiếp trước của chính mình mà tìm, không ngờ thật sự lần ra tung tích của hắn.

Người của tôi tìm thấy Kỷ Tư Diễn lúc hắn đã mười tám tuổi.

Còn gửi tôi một đoạn video.

Trong video, Kỷ Tư Diễn hoàn toàn không có chút bóng dáng cao quý của kiếp trước.

Da đen, người gầy, lại còn thấp, trông chỉ khoảng một mét bảy.

Chẳng khác nào một con khỉ đen chưa tiến hóa xong.

Lúc đó hắn bị trói vào cột, một tên buôn người vung roi quật lên người hắn:

“Cho mày chạy này! Cho mày chạy này!”

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Kỷ Tư Diễn vừa khóc vừa van xin, bị đánh đến mức tiểu tiện không tự chủ.

Tên kia mới chịu dừng tay, tạt cả xô nước lạnh lên người hắn rồi quát:

“Mày không bán thì cút đi việc! Không thì tao nấu mày luôn!”

Những năm sau đó, hầu như tháng nào tôi cũng nhận video hắn bị tra tấn.

Phải thật… cảm giác đó, cực kỳ sung sướng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...