Không Có Anh Tôi [...] – Chương 5

Còn tôi và San San chỉ đúng những điều giống thôi thì lại bị cho là quá đáng?” – Trương Kiến phản kích thẳng mặt.

Chị nhân viên phục vụ không nhịn nổi nữa, khẽ bật .

Tuyệt thật, Trương Kiến đúng là người thay lòng tôi.

“Tôi nghĩ thôi, chắc hai người họ chỉ là nhất thời hồ đồ thôi.” – Tôi lên tiếng, vẫn giữ vẻ bình thản.

“Dù gì thì bao năm như , nếu thực sự muốn ở bên nhau thì đã ở bên nhau từ lâu rồi.

Hai người nhau thật sự mà không đến với nhau, chỉ có một lý do duy nhất — là có người đã dối.”

15

Ồn ào như , tôi cũng chẳng còn tâm trạng thử đồ nữa. Tôi với chị nhân viên:

“Chị ơi, ngại quá, hôm nay phiền chị nhiều rồi. Em không thử nữa đâu, dừng ở đây thôi nhé.

Em đã đặt trà chiều cho mọi người rồi, sắp giao tới, phiền chị giúp em lấy đồ về thay lại ạ.”

Ra khỏi cửa tiệm, tôi, Trịnh Khải và Trương Kiến đều có xe riêng.

Bạch Nguyệt Quang thì bắt taxi đến.

Mà thật khéo, ngay lúc bước xuống bậc thềm ở cửa, ta liền trật chân, đau tới mức “ái da ái da” kêu rên thảm thiết.

“San San, hay để đưa Nhiên Nhiên về trước, lát nữa mình chuyện sau nhé.”

Trịnh Khải ôm lấy Bạch Nguyệt Quang, mặt đầy lo lắng.

Bạch Nguyệt Quang thì lộ rõ niềm vui.

“Bị thương rồi thì tất nhiên phải đưa về rồi!” – Trương Kiến lên tiếng thay tôi, giọng rất chắc chắn.

Lúc quay người, ấy còn lén nháy mắt với tôi, tôi lập tức hiểu ý.

Mới đi hai bước, tôi cố nghiêng chân, gãy gót giày cao gót. Ngay lúc sắp ngã, Trương Kiến nhanh tay đỡ lấy tôi.

“Em không sao chứ?” – Trương Kiến hỏi, ánh mắt đầy lo lắng thật sự.

“Không sao…” – Tôi khẽ đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên tôi và ấy có tiếp gần như .

“Giờ sao đây, Trịnh Khải?” – Trương Kiến hỏi.

Tôi, Trương Kiến và Bạch Nguyệt Quang – ba người – cùng về phía Trịnh Khải.

Khoảnh khắc này chính là cuộc chiến của sự lựa chọn. Tôi thấy Bạch Nguyệt Quang bắt đầu căng thẳng.

Trịnh Khải im lặng vài giây rồi :

“Trương Kiến, phiền cậu đưa Nhiên Nhiên về giúp nhé.

Nhiên Nhiên, xin lỗi em. San San là vợ sắp cưới của , ấy bị thương, tất nhiên phải chăm sóc trước. Anh sẽ đến thăm em sau.”

Tôi thấy gương mặt Bạch Nguyệt Quang thoáng tối sầm lại, rất nhanh lại tỏ ra hiểu chuyện.

“Tất nhiên rồi, Khải ca, cứ đưa chị dâu về trước đi, em không sao đâu.”

Cô ta liếc tôi một cái, trong ánh mắt đầy thù địch.

Trên đường về, tôi và Trịnh Khải không câu nào.

Ngược lại, tôi nhận video từ Trương Kiến — một đoạn clip ngắn ghi lại cảnh Bạch Nguyệt Quang bước đi tung tăng, không hề giống người vừa bị trẹo chân.

16

“Cô ta không cho tôi đưa về, tự đi luôn. Chắc sợ tôi lại chọc quê.” – Trương Kiến nhắn, còn kèm theo biểu tượng .

Sau khi đưa tôi về, Trịnh Khải thấy tôi không sao, hoặc cũng có thể là… ta hy vọng tôi không sao, liền viện cớ có việc ở công ty rồi rời đi.

Tối đó, Trịnh Khải về hơi trễ. Tôi biết, đã đi gặp Bạch Nguyệt Quang.

“Đánh cược một ván nhé!” – Bạch Nguyệt Quang bất ngờ gửi tin nhắn cho tôi.

“Nói đi.”

“Mai chúng ta cùng hẹn ấy, xem ấy chọn ai.”

“Được.”

“Nếu ấy đến với tôi, chị phải hủy hôn.”

Cuối cùng ta cũng chịu mặt đối mặt tranh giành rồi. Dù sao tôi với Trịnh Khải cũng chỉ còn một tuần nữa là cưới, không tranh thì hết cửa.

“Được.”

“Đến lúc đó chị đừng nuốt lời đấy!” – Cô ta vẫn chưa tin tôi.

“Thứ không thuộc về tôi, tôi không cần.” – Tôi đáp thẳng thắn.

Chiều hôm sau, tôi gửi tin nhắn cho Trịnh Khải: “Chân em giờ vẫn còn sưng đỏ, chắc phải đi viện kiểm tra một chút.”

Trịnh Khải gọi lại ngay: “Sao thế?”

“Hôm qua trẹo chân, không ngờ hôm nay lại nghiêm trọng hơn.”

“Vậy đi viện chụp phim cho yên tâm đi.”

“Em cũng định .”

“Ừm, em xem có ai rảnh đi cùng không nhé. Xin lỗi San San, chiều nay phải ký hợp đồng, xong rồi qua bệnh viện thăm em.”

Cúp máy xong, tôi thở phào một cái.

Theo lý thì tôi, người bị bỏ rơi, đáng ra phải nổi giận. Nhưng thật ra tôi không cảm thấy gì cả.

Không lâu sau, điện thoại tôi nhận một story mới từ Bạch Nguyệt Quang – ảnh hai người họ đang đi dạo trung tâm thương mại, rạng rỡ bên nhau.

Cô ta thắng rồi.

Tôi đến thẳng trung tâm thương mại, bắt gặp đúng cảnh tượng đầu tiên – rồi chụp ảnh, đăng story, tuyên bố hủy hôn – tất cả liền mạch không do dự.

Trịnh Khải, cứ mãi lưỡng lự, muốn cái này lại tiếc cái kia.

Vậy thì để tôi giúp quyết định.

17

Điện thoại Trương Kiến gọi đến. “Em ổn không?”

Tôi khẩy: “Chắc là người duy nhất còn nhớ em có một số máy công việc.”

Tôi là quản lý bán hàng, sao có thể vì chuyện cảm mà để lỡ công việc ? Tắt máy riêng, khách không liên lạc , nhỡ mất mấy đơn trị giá cả trăm tỷ thì ai gánh?

Trịnh Khải biết tôi có số công việc, chưa từng hỏi qua Chắc ta không nghĩ sẽ có ngày không liên lạc với tôi bằng số cá nhân.

Dù sao tôi cũng luôn bình tĩnh, cãi nhau cũng chưa từng chặn hay xóa ta, điều đó khiến ta thấy an toàn.

“Trịnh Khải vừa gọi cho tôi, bảo tôi giải thích giúp ta. Em muốn nghe không?” – Trương Kiến rất cẩn thận, sợ tôi khó chịu.

“Không nghe. Mọi lý do giờ đều là ngụy biện, đến bản thân ta còn chẳng tin nổi.

Tôi không thích người do dự, kiểu người như mà vào đội sale của tôi thì đến ăn c*t cũng không kịp nguội.”

“Ahahahaha!” – Trương Kiến to qua điện thoại. “Em còn yên tâm rồi. Nghĩ xong cách với người nhà chưa?” – Anh ấy có vẻ hơi lo cho tôi.

“Nói thật là nhanh nhất.” – Cũng đúng với tính cách tôi. “Chỉ sợ mẹ em lại bắt đầu giục đi xem mắt thôi.”

“Ừm… nếu em định xem mắt, hay là… mình thử xem sao?” – Trương Kiến dò xét.

“Thử đi!” – Tôi đáp gọn.

Anh ấy tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: “Em gì cơ?”

“Anh biết tính em mà.”

“Tối qua đón em tan .” – Anh ấy cúp máy, giọng có chút run.

Mọi người nghĩ tôi để trả thù Trịnh Khải sao? Không đâu. Tôi là người lý trí, sẽ không lấy hạnh phúc của mình ra để cợt.

18

Tôi quen Trương Kiến trước cả khi gặp Trịnh Khải. Hồi đó tôi có chút cảm với ấy, lúc đó hai đứa đang hợp tác dự án, không thể để cảm ảnh hưởng công việc.

Dự án kết thúc thì cũng gần như mất liên lạc.

Sau đó mới quen Trịnh Khải, nào ngờ họ lại là học.

“Anh có sợ người ta là kẻ hoại không?” – Tôi hỏi Trương Kiến.

“Không sợ. Lúc hai người chuẩn bị cưới, chưa từng quá một lời nào. Là ta không biết trân trọng. Anh không hổ thẹn với lòng mình.

Hơn nữa, cái kiểu mập mờ không rõ ràng của ta, không thể mang lại hạnh phúc cho em đâu. Để lo cho em.”

“Nếu có một ngày ‘bạch nguyệt quang’ của quay lại thì sao?” – Tôi vẫn lo lắng sẽ giống Trịnh Khải.

Trước đây tôi chẳng để tâm chuyện “người cũ” vì ai cũng có quá khứ, có nuối tiếc, có tổn thương. Dù sao cũng là chuyện đã qua ai mà chưa từng có một thời tuổi trẻ?

“(Hy)” – Tôi mỉm đón nhận. Tôi không phải kiểu mù quáng vì . Tôi tin rằng cảm của đàn ông luôn đi cùng với nơi họ sẵn sàng đầu tư thời gian và tiền bạc.

Sau này nghe Bạch Nguyệt Quang của Trịnh Khải có bầu trước khi cưới.

Trịnh Khải vui mừng thông báo cho mọi người, còn gửi thiệp mời khắp nơi.

Trương Kiến sợ tôi buồn nên giấu nhẹm chuyện đó, không với tôi.

Nhưng ấy không biết, cái giới này nhỏ lắm. Tôi biết từ lâu rồi.

Mà thật sự cũng chẳng buồn gì cả.

Nghe Bạch Nguyệt Quang đòi sính lễ năm trăm triệu, và một căn nhà ở trung tâm thành phố. Cô ta không chịu sống chung với ba mẹ chồng, nếu không cưới thì sẽ thai.

Hóa ra sau khi công ty của trai ta ở Bắc Kinh sản, còn để lại đống nợ, hai em đã bị dán mác “con nợ xấu”.

Lần này quay lại là vì thấy Trịnh Khải sống tạm ổn, mà cảm của ta với ta là tấm bài cuối cùng ta có thể dùng .

Nghe để gom đủ tiền sính lễ, Trịnh Khải đã lén lấy tiền của khách hàng. Giao hàng không đúng hẹn, bị khách kiện ra tòa, nhà cửa cũng bị bán đi.

Cưới chưa kịp tổ chức đã hủy.

Đây là lần thứ hai ta hủy hôn, từ lâu đã trở thành trò trong bè và họ hàng.

Mẹ ta vì tức giận mà phải nhập viện. Bố thì dọa từ mặt.

Lúc đó, trong căn nhà mới, tôi và Trương Kiến đang ngồi viết thiệp mời đám cưới.

Mỗi một tấm thiệp đều là lời mời chân thành, gửi đến những người thân , mong họ có thể chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.

Hóa ra, cưới người mình thật sự là một điều vừa hồi hộp vừa ngọt ngào đến thế.

Mong mọi người đều có thể lấy người mình thật sự .

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...