Không Có Anh Tôi [...] – Chương 4

11

Tối về nhà, Trịnh Khải đã ngồi sẵn trên ghế sofa.

“Tôi thừa nhận là trưa nay Nhiên Nhiên có hơi quá, xin lỗi em…” – Trịnh Khải mà chẳng có chút tự tin nào.

“Không phải Nhiên Nhiên có lỗi với tôi, mà là có lỗi với tôi. Những gì ta đều cần phối hợp. Một mình ta diễn không nổi vở kịch đó.” – Tôi thẳng.

Trịnh Khải bị tôi đến mức đỏ mặt, ngượng ngùng.

“Trịnh Khải, hình như vẫn không nhớ lời tôi . Anh không cần phải báo cáo với tôi điều gì cả, tôi không thích kiểu do dự lưỡng lự của .

Nếu thật sự còn vương vấn ta, thì hãy đến với ta đi. Đừng để cưới xong rồi mới hối hận.”

Tôi lúc nào cũng rõ ràng như .

“Không phải… Anh không có ý gì khác. Đám cưới vẫn phải tổ chức. Chỉ là dạo này ấy cứ bám lấy mãi, … không biết xử lý thế nào.”

Trịnh Khải cố gắng biện hộ, lý do thì quá gượng gạo.

“Cô ta có thể bám lấy , chứng tỏ cho ta hi vọng.” – Ai là người lớn mà không hiểu mấy trò đó?

“Dù sao thì cũng là cảm một thời. Cô ấy nhờ giúp, ngại từ chối. Với lại ấy cũng rõ chỉ xem như trai.”

Trịnh Khải với giọng uể oải, có chút hụt hẫng.

Một ông chủ trẻ ăn quyết đoán như ta, không ngờ trong chuyện cảm lại do dự như thế.

Hôm sau, tụi tôi đi thử đồ cưới.

Xui xẻo sao, Bạch Nguyệt Quang lại xuất hiện.

Tôi Trịnh Khải một cái, chưa kịp gì thì ta đã nhanh miệng:

“Chị dâu đừng hiểu lầm nhé, hôm nay em rảnh, định rủ Khải ca đi chơi.

Anh ấy hai người đi thử đồ cưới, nên em qua giúp chị xách túi này nọ. Mấy thứ này nhiều lắm mà.”

Ừm… tôi thì không thấy phiền, chỉ là tay tôi lập tức gửi định vị cho Trương Kiến. Có ấy, khung cảnh mới vui.

12

Trịnh Khải chọn xong bộ vest. Tôi cũng thử xong bộ váy cưới mình thích, rồi ngắm luôn một bộ sườn xám kiểu truyền thống – bộ này mặc hơi cầu kỳ, chị nhân viên mất kha khá thời gian giúp tôi chỉnh lại.

Lúc chỉnh xong bước ra, tôi thấy ngay Trịnh Khải đã mặc vest sẵn.

Thật ra tụi tôi chẳng có chút ăn ý nào. Anh ấy không hỏi tôi thử váy trước, tôi cũng không hỏi ấy thử vest trước.

“Khải ca, bộ váy cưới này đẹp thật đó!” – Bạch Nguyệt Quang mặc váy cưới bước tới, chiếc váy trắng khiến ta nổi bật hẳn. Đúng là khí chất mỹ nữ.

Cô ta xoay vòng trước mặt Trịnh Khải như diễn catwalk.

Trịnh Khải đến mắt sáng rỡ, ánh mắt đầy dịu dàng.

Hai người họ chẳng ai nhận ra sự tồn tại của tôi.

Bỗng một bàn tay lớn kéo tôi lại vào phòng thử đồ – là Trương Kiến!

“Suỵt~” – Anh ấy ra hiệu giữ im lặng, rồi nhanh chóng thay bộ sườn xám dành cho nam.

Phải , cao mét bảy tám, vai rộng, mặc vào siêu đẹp.

Giống như bước ra từ phim cổ trang, khí chất chẳng khác gì trạng nguyên lang.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy như hôm nay là tôi và ấy đang chuẩn bị cho đám cưới của chính mình.

Cửa mở ra, tôi khoác tay Trương Kiến bước ra ngoài, dáng vẻ như đang đi trên thảm đỏ.

Trịnh Khải và Bạch Nguyệt Quang quay phắt lại , gương mặt đầy kinh ngạc.

Quản lý cửa hàng, người nãy giờ vẫn bận rộn, bất ngờ đi tới, bắt đầu khen ngợi lia lịa.

“Ôi chao ôi chao, bộ đồ này đúng kiểu sinh ra là để dành cho hai người đấy!

Thật sự luôn! Nếu hai không phiền, bên mình có thể chụp một tấm ảnh để tư liệu quảng cáo không ạ?”

“Trương Kiến?!” – Trịnh Khải cực kỳ kinh ngạc, chằm chằm về phía chúng tôi.

Nghe thấy tên, quản lý quay đầu lại Trịnh Khải mặc vest và Bạch Nguyệt Quang mặc váy cưới, lập tức tưởng họ là một cặp nữa, tươi như hoa.

13

“Trời ơi, hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt! Có tới hai cặp đôi cơ đấy!

Soái ca xem, dâu của mặc chiếc váy cưới này đúng là đẹp ngất trời! Tôi chưa từng thấy dâu nào xinh như !”

Chị nhân viên phục vụ của tôi ho sặc sụa để nhắc nhở quản lý ngừng linh tinh, quản lý vì doanh số mà giả vờ như không nghe thấy.

“Nhìn qua thì các còn quen biết nhau đúng không? Đúng là trùng hợp thật! Bảo sao cửa hàng mình bán chạy nhất khu này!

Mẫu mã thì đa dạng, thiết kế lại hiện đại, không phải tôi tự khen, các tự gương đi, chẳng phải đều là cặp đôi trời định à?”

Chị nhân viên cuối cùng không chịu nổi nữa, chạy đến bên quản lý thì thầm vài câu. Tôi thấy khuôn mặt ông ta lập tức cứng đờ vì xấu hổ, đúng là dân sale lâu năm, ông ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

Chỉ là giọng điệu đã không còn nhiệt như lúc nãy nữa: “Các mặc đẹp lắm…” – rồi vội vàng nghiêng tai ra vẻ đang nghe ai gọi mình.

“Ơi~ tôi đến đây! Đừng giục nữa! Mọi người cứ thử tiếp nha, bên kia gọi tôi, tôi đi trước chút đây!”

Nói rồi chuồn lẹ như gió. Thật ra thì chẳng có ai gọi cả.

Chị nhân viên thì giả vờ dọn đồ, bận rộn không dứt. Cô ấy từ đầu đã biết tôi mới là người đính hôn với Trịnh Khải, huống nhạy cảm thế này, cũng không dám chõ miệng vào.

“Trịnh Khải, phải công nhận bộ sườn xám này hai người chọn thật sự rất đẹp.” – Trương Kiến tan bầu không khí ngượng ngập đầu tiên.

“Sao lại ở đây?” – Trịnh Khải hỏi, giọng rõ ràng đang cố kìm nén cơn giận.

“Tôi thấy Nhiên Nhiên đăng lên story nên tới. Vừa hay tôi đang ở gần.”

Trương Kiến rút điện thoại ra, đưa ra story của Bạch Nguyệt Quang — ảnh chụp ta với Trịnh Khải khi đang mặc váy cưới và vest, cả hai tươi như hoa.

“Khải ca, chị dâu, hai người đừng hiểu lầm. Em chỉ thấy chiếc váy cưới này đẹp quá, không kiềm chế nên thử đại thôi…” – Bạch Nguyệt Quang vội vàng giải thích.

14

“Hai người họ sẽ không để bụng đâu.” – Trương Kiến lập tức phụ họa. “Tôi cũng thấy bộ đồ này đẹp, không nhịn nên mặc thử đấy chứ!”

Rồi rút điện thoại ra, chụp một tấm selfie với tôi:“Tôi cũng phải đăng lên story mới .”

“Trương Kiến, đừng quá đáng quá!” – Trịnh Khải giật phắt lấy điện thoại của ấy.

“Trịnh Khải, thấy quá đáng thật à?”

Trương Kiến không hề sợ, giật lại điện thoại, chỉ tay về phía Bạch Nguyệt Quang, chất vấn:

“Vậy sao chấp nhận nổi chuyện ta ? Còn tệ hơn nhiều!”

Trịnh Khải tôi một cái, ánh mắt né tránh, rồi lùi về sau một bước.

Bạch Nguyệt Quang lập tức đứng ra bênh vực: “Mọi người đừng trách Khải ca, lỗi là ở em!

Em chỉ nghĩ đơn giản như đi dạo trung tâm thương mại thử quần áo thôi, đâu ngờ mọi người lại lớn chuyện như ?”

Vẫn cố đá quả bóng trách nhiệm sang chỗ khác.

“Nhiên Nhiên, em đúng.” – Trương Kiến nhún vai. “Trịnh Khải, sao lại lớn chuyện chứ? Lần này tôi đứng về phía Nhiên Nhiên.”

Bạch Nguyệt Quang hốt hoảng: “Khải ca, em không có ý đó đâu…”

“Vậy em có ý gì?” – Trương Kiến truy đến cùng, không cho ta cơ hội lùi.

Bạch Nguyệt Quang nghẹn họng, nhất thời không biết đáp lại ra sao.

“Có phải hai người nghĩ mặc đồ cưới thử chung chỉ như thử áo ngoài tiệm, đăng lên story cũng chỉ là chia sẻ vặt vãnh, chẳng đáng nhắc đến?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...