Không Có Anh Tôi [...] – Chương 3

7

“Lần sau mà Nhão Nhão xuất hiện, chị biết, chị xử giúp em luôn!”

Tối đó tôi nhận tin nhắn từ Trương Kiến.

Lần đầu tiên ấy nhắn riêng cho tôi, chắc nghĩ tôi bị Bạch Nguyệt Quang chọc tức gần chết rồi.

“Không cần đâu, cảm ơn!” – Tôi , trả lời.

Thấy không, ai cũng ra ý đồ của Bạch Nguyệt Quang, chẳng lẽ Trịnh Khải lại không nhận ra? Không thể nào.

“Thật đấy, Trịnh Khải mặt mỏng, không như , mặt dày lắm!” – Trương Kiến .

“Anh quên rồi à? Em cũng mặt dày lắm đấy.” – Tôi đáp.

Trương Kiến là người tốt, từng trải, tính lại hào sảng.

Mấy năm trước từng hợp tác dự án, sau này quen Trịnh Khải mới biết họ là học, nhờ thế mà cũng thành bè thân thiết với tôi.

Và rồi cơ hội cũng đến rất nhanh.

Chưa đầy vài ngày sau sinh nhật Trịnh Khải, tôi nhận tin nhắn từ Bạch Nguyệt Quang:

“Chị dâu ơi, em về nước rồi mà chưa mời chị và Khải ăn bữa nào đàng hoàng cả. Ngày mai chị rảnh không ạ?”

Tôi nghĩ bụng, nếu có Trương Kiến ở đó, chắc chắn sẽ rất thú vị.

Thế là tôi chụp màn hình, gửi cho ấy.

“Nhận rồi!” – Trương Kiến trả lời.

8

Trưa hôm sau khi tôi đến nơi thì hai người họ đã có mặt trước.

Bạch Nguyệt Quang và Trịnh Khải ngồi cùng một bên, tôi chỉ có thể ngồi đối diện, trông cứ như họ mới là một cặp.

Ban đầu Trịnh Khải định đứng dậy sang ngồi cùng tôi, Bạch Nguyệt Quang lập tức đứng dậy rót thêm trà cho ta, khiến ta ngại không dám qua nữa.

Tôi lạnh trong lòng, chắc kiểu “không chủ cũng không từ chối” là cách ta cho rằng mình vẫn còn đang tôn trọng tôi.

Không lâu sau, Trương Kiến cũng đến.

Anh ta Trịnh Khải một cái rồi tiện thể ngồi xuống cạnh tôi.

“Ôi trùng hợp quá, mọi người cũng ở đây à?” – Trương Kiến giả vờ bất ngờ.

“Sao cậu lại ở đây?” – Trịnh Khải hỏi.

“Sáng nay tôi bàn việc với khách ở đây, vừa xong, đói quá nên tính ghé vào ăn, ai ngờ gặp luôn. Trùng hợp ghê ha ha ha.”

Lý do nghe ngô nghê thế mà Trương Kiến không hề ngại.

“Không sao, bè cũ cả mà, cùng ăn thôi. Hôm nay tôi mời, mọi người cứ gọi món thoải mái.” – Bạch Nguyệt Quang lên tiếng.

Cô ta vẫn chưa nuốt trôi vụ lần trước bị Trương Kiến chọc quê, cũng chẳng dám thể hiện ra.

Quả nhiên, trong bữa ăn, Bạch Nguyệt Quang lại bắt đầu giở trò.

“Khải ca, giúp em cắn phần mỡ ra đi mà~” – giọng nũng nịu hết sức.

Trịnh Khải không thấy gì kỳ lạ, rất tự nhiên cúi xuống cắn phần mỡ ra giùm ta.

“Chị dâu không để ý chứ? Em từ nhỏ đã không ăn mỡ, trước giờ đều là Khải ca giúp em cắn bỏ hết á~” – Bạch Nguyệt Quang vừa vừa , trông vô lắm.

Tôi Trịnh Khải, ta cũng lại với vẻ mặt bình thản, như muốn : “Chuyện nhỏ thế này, em không đến mức ầm lên chứ?”

Trương Kiến lập tức gắp một miếng thịt, cắn phần mỡ ra rồi đưa phần nạc cho tôi:

“Con thường không thích ăn mỡ, tôi biết mà.”

Tôi hơi bất ngờ trong chốc lát, rồi hiểu ra — Trương Kiến đang dùng phép thuật để trị phép thuật.

Tôi thản nhiên gắp phần thịt ấy, ăn luôn, còn không quên khen:

“Không thể phủ nhận, món thịt kho nhà hàng này ngon thật đấy.”

Lúc này đổi lại là hai người kia chúng tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đặc biệt là Trịnh Khải, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

9

“Trương Kiến!” – Trịnh Khải gọi thẳng tên, giọng không vui.

“Sao thế?” – Tôi trả lời thay Trương Kiến, thẳng vào mắt ta.

Chúng tôi nhau vài giây, rồi ta lảng mắt đi.

Ừ đúng, ta định gì? Nói thế nào? Chẳng lẽ tự tát vào mặt mình à?

“Cay quá!” – Bạch Nguyệt Quang vừa cắn trúng miếng ớt, lập tức cầm ly nước lên uống, rồi bỗng nhiên tỏ vẻ hốt hoảng:

“Ơ, xin lỗi Khải ca, em cầm nhầm ly của rồi… Hay là để em nhờ phục vụ đổi cái khác cho nhé?”

“Thôi, không sao đâu.” – Trịnh Khải lại kiểu hòa giải, không dứt khoát.

“Rồi, nào, cạn ly chào đón Nhiên Nhiên trở về từ Bắc Kinh!” – Trương Kiến chủ nâng ly.

Trịnh Khải cầm đúng cái ly mà Bạch Nguyệt Quang vừa dùng, uống một ngụm.

Quả nhiên, Trương Kiến hiểu rõ tôi đang nghĩ gì.

Chắc ấy cũng muốn xem Trịnh Khải có thể vô duyên đến mức nào.

Nếu ta không uống thì chuyện cũng xong rồi. Ai ngờ, lại uống thật.

“Này, trà này nóng ghê!” – Trương Kiến thổi vài hơi rồi đưa cho tôi, “Em uống của đi, trà này nguội hơn một chút.”

“Tôi uống cái này liệu có ổn không?” – Tôi giả vờ xa cách.

“Không sao đâu. Cô Trịnh Khải với Nhiên Nhiên xem, hai người chỉ là bè mà cũng thân thiết đấy.

Chúng ta là lâu năm rồi, Trịnh Khải chắc không ý kiến gì đâu.” – Giọng điệu châm chọc nghe rõ mồn một.

“Cũng đúng.” – Tôi nhận lấy, nhấp một ngụm. “Ui, trà này nhiều lá quá, hơi đắng, tôi không quen.”

“Thật à?” – Trương Kiến cũng uống thử.

“Đúng là hơi đắng, đàn ông uống thì ổn. Phục vụ ơi~ cho này một ly nước lọc nhé!”

Tôi và Trương Kiến cứ thế dùng chung một ly trà, hành tự nhiên trôi chảy như diễn đã nhiều lần.

Cả hai nhau .

Bạch Nguyệt Quang thì không hiểu chuyện gì đang diễn ra, sắc mặt Trịnh Khải thì mỗi lúc một tệ hơn.

10

“Khải ca à, em thật nha, nếu không biết trước, em cứ tưởng Trương Kiến với chị dâu là một đôi thật đó~” – Bạch Nguyệt Quang giọng ngây thơ vô số tội.

“So với hai người thì bọn tôi vẫn kém một bậc đấy.” – Trương Kiến nheo mắt .

“Bọn tôi chỉ là như một đôi khi người ta không biết. Còn hai người á, đến cả người biết chuyện cũng thấy như đang thật.”

“Đừng quá trớn.” – Trịnh Khải hiếm khi lên tiếng, chắc sau màn “bắt chước có chọn lọc” của tôi với Trương Kiến, ta cũng nhận ra mình và Bạch Nguyệt Quang đã hơi quá đáng.

Ăn xong, Bạch Nguyệt Quang chủ :

“Khải ca, em có thể đến công ty in vài bản CV không? Tiện dùng máy tính kiếm việc luôn.”

Tôi cũng học rồi.

“Trương Kiến, cũng lái xe đúng không? Hay tụi mình đến công ty bàn chi tiết cái dự án lần trước nhé, tốt nhất chốt trong tuần này.”

“Được đấy, đi thôi.”

Tụi tôi đứng dậy tạm biệt hai người kia, giống như thật sự tôi và Trương Kiến mới là một cặp.

“San San, nếu em không vui thì đừng ép bản thân quá.” – Trương Kiến trên xe.

Đã lâu lắm rồi ấy mới gọi tên tôi. Từ sau khi biết tôi đính hôn với Trịnh Khải, ấy toàn gọi tôi là “chị dâu”.

“Chuyện nhỏ thôi, không đáng để em buồn đâu. Chỉ tiếc là bố mẹ em cứ tưởng năm 30 tuổi em có thể lấy chồng. Giờ lại tiếp tục xa vời nữa rồi.”

“Cũng chưa chắc…” – Giọng Trương Kiến nhỏ hẳn.

“Gì cơ?” – Tôi hỏi lại.

“Không có gì. Ý là, đừng lo lắng. Những ai bỏ lỡ em đều là kẻ ngốc.

Em xứng đáng với người tốt hơn, một người toàn tâm toàn ý vì em, lúc nào cũng kiên định chọn em.”

“Thật có người như à? Thế sao chưa thấy ai xuất hiện? Em thì suýt nữa kết hôn rồi.” – Tôi thấy hơi buồn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...