4
Buổi tối về nhà, Trịnh Khải còn việc nên vào thư phòng.
Tôi hiểu, gặp lại Bạch Nguyệt Quang – người mà ta từng ngày nhớ đêm mong – có chút rung cũng là chuyện dễ hiểu.
Tôi để ta tự điều chỉnh lại cảm .
Mấy năm nay Trịnh Khải phát triển cũng khá ổn. Công ty tuy không lớn mỗi năm cũng lãi vài trăm triệu.
Tôi trưởng phòng kinh doanh, quản gần trăm nhân viên tuyến dưới, một năm tiền hoa hồng cũng tầm sáu bảy trăm triệu.
Trịnh Khải là con một, tôi cũng là con một. Anh ta có nhà có xe, tôi cũng có nhà có xe. Nên tôi đến với ta không phải vì ham danh lợi hay trèo cao.
Chúng tôi đều là người lý trí. Mối quan hệ này là vì phù hợp, không phải vì . Cả hai đều biết rõ điều đó.
Ngày hôm sau, có một kết với tôi, tên WeChat là “Nhiên Nhiên”. Trực giác với tôi, chính là ta.
Cô ta không nhắn gì, tôi cũng không gì.
Rất nhanh sau đó, ta đăng một dòng trạng thái: “Bao nhiêu năm không gặp, mọi thứ vẫn như xưa. Cảm ơn đã cùng em quay về quá khứ!”
Kèm theo tấm ảnh hai đôi chân.
Một đôi là giày của Trịnh Khải, tôi nhận ra ngay.
Tôi lập tức chụp màn hình, gửi cho Trịnh Khải, kèm theo câu hỏi: “Đây là cái gọi là bận công việc của hôm nay à?”
Chưa đầy mấy phút sau, ta đã xóa bài đăng.
Theo logic “trà xanh thường thấy, chắc ta nghĩ tôi về nhà sẽ cãi nhau ầm ĩ, Trịnh Khải sẽ thấy mệt mỏi, rồi ta đóng vai người hiểu chuyện dịu dàng, từ từ giành lại trái tim Trịnh Khải?
Tiếc là tôi là dân sale, phong cách việc nhanh gọn dứt khoát, cực kỳ ghét mấy trò vòng vo dây dưa này, chỉ tổ tốn thời gian kiếm tiền.
5
Tôi không hỏi, Trịnh Khải chủ giải thích.
“Nhiên Nhiên mới về, cũng chẳng có bè gì. Cô ấy nhờ đi cùng một vòng, cũng khó từ chối.”
Anh ta mà thiếu hẳn sự tự tin.
“Trịnh Khải, chúng ta đâu còn là trẻ con. Anh tự biết chừng mực là . Nhưng chuyện kiểu này, tôi không muốn có lần sau.”
Tôi nhẹ nhàng rất nghiêm túc. Trịnh Khải hiểu rõ tính tôi.
“Không có lần sau đâu.” Trịnh Khải cam kết.
Tối hôm đó, ta lại đăng dòng trạng thái mới: “Hơi hối hận vì đã bỏ lỡ năm xưa. Không biết bây giờ còn kịp không?”
Tôi lại ngửi thấy mùi trà xanh nồng nặc, thật sự rất ghét kiểu người như .
Hôm ăn cơm tôi đã rồi, nếu còn thích thì cứ thẳng thắn. Không ra mà cứ lén lút chơi mấy chiêu ngầm này thì tôi không rảnh mà dây dưa.
“Chị dâu, ngày kia là sinh nhật Khải, em có thể đến chung vui không? Anh Khải bảo em hỏi ý chị.”
Lần đầu tiên Bạch Nguyệt Quang nhắn tin cho tôi.
“Tốt.” Tôi trả lời.
Tôi và Trịnh Khải còn hơn hai mươi ngày nữa là cưới. Nếu ta muốn gì thì mau lên, đừng ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời tôi là .
Tan , tôi đến phòng riêng mà Trịnh Khải đã gửi địa chỉ.
Vừa mở cửa ra, tôi thấy Bạch Nguyệt Quang đang tựa đầu lên vai Trịnh Khải, vừa vừa .
Còn Trịnh Khải thì ta đầy dịu dàng — ánh mắt mà tôi chưa từng thấy khi ta tôi.
Trương Kiến – em của Trịnh Khải – thấy tôi đến, liền ho một tiếng, sợ tôi hiểu lầm nên vội giải thích:
“Nhiên Nhiên là học cũ của bọn , chị dâu đừng hiểu lầm nhé!”
Bạch Nguyệt Quang cũng nhanh chóng ngồi thẳng dậy, gọi với vẻ thân thiết:
“Chị dâu tới rồi à, có thể bắt đầu dọn món lên rồi!”
Thái độ tự nhiên, dáng vẻ như vai chính trong bữa tiệc, còn tôi thì như người ngoài tới góp vui.
Trương Kiến ngồi bên phải Trịnh Khải thấy Bạch Nguyệt Quang không có ý định nhường chỗ, lập tức đứng dậy :
“Chị dâu, chị ngồi đây đi, hôm nay chị với Trịnh Khải mới là nhân vật chính.”
“Không sao đâu, không cần câu nệ. Ngồi đâu cũng mà.”
Tôi chọn ngồi đối diện với Bạch Nguyệt Quang, cố nhắc nhở Trịnh Khải nên biết giữ giới hạn.
Sắc mặt Trịnh Khải thoáng không tự nhiên vài giây.
Trong bữa ăn, chủ đề bàn nhiều nhất là công việc.
Tôi thuộc dạng khá nổi bật trong ngành mình đang , nên khi chuyện với mấy người đàn ông ngoài ba mươi về cách kiếm tiền, xu hướng ngành nghề, các cơ hội tương lai… tôi đâu ra đó.
Bạch Nguyệt Quang không chen vào, vài lần cố gắng chuyển chủ đề về chuyện quá khứ, chắc định gạt tôi ra ngoài vì tôi không phải học của họ.
Nhưng mấy người đàn ông ba mươi tuổi đầu rồi, ai còn quan tâm quá khứ gì, ai nấy đều bận rộn kiếm tiền.
Trịnh Khải thấy Bạch Nguyệt Quang bị lơ đẹp thì quan tâm gắp đồ ăn cho ta, coi như an ủi.
Tôi liếc sang, thấy Bạch Nguyệt Quang hài lòng rồi quay sang tôi, ánh mắt có chút khiêu khích.
Ha ha ha, thu nhập của Trịnh Khải trong mắt ta chắc là “đại gia” đấy, trong mắt tôi thì chỉ tạm thôi. Người theo đuổi tôi, có cả những người thu nhập gấp tôi mấy chục lần.
Tôi chọn Trịnh Khải là vì không muốn người cùng ngành. Làm sale lâu rồi, ai cũng hóa cáo già, y chang tôi. Còn ít ra Trịnh Khải vẫn còn đơn giản.
6
Lúc tan tiệc, Bạch Nguyệt Quang ra vẻ tội nghiệp :
“Tối nay em có uống chút rượu, bắt taxi không an toàn lắm. Chị dâu, chị cho Khải đưa em về không?”
Trịnh Khải hơi do dự, tôi.
Chỉ một ánh đó thôi là tôi hiểu – tiêu rồi – vì ánh mắt ta rất rõ ràng: mong tôi gật đầu đồng ý.
“Trịnh Khải sắp cưới rồi, để ấy đưa em không tiện đâu. Để đưa em về!” – Trương Kiến đứng ra hóa giải.
“Nhưng với em không cùng đường mà…” – Bạch Nguyệt Quang rõ ràng không hài lòng.
“Thế Trịnh Khải cùng đường với em chắc?” – Trương Kiến phản đòn thẳng thừng.
Được đấy, tính cách giống tôi ghê, tôi thích.
Bạch Nguyệt Quang tiếc nuối rời khỏi vai Trịnh Khải, lên xe Trương Kiến.
Trước khi đi, Trương Kiến khẽ với Trịnh Khải: “Tình hình bây giờ ai mà không thấy rõ. Cậu đừng hồ đồ.”
Trên đường về, Trịnh Khải chỉ thản nhiên : “Em đừng hiểu lầm, bọn thật sự không có gì cả.”
Tôi gật đầu: “Anh không cần giải thích với em đâu. Chỉ cần biết rõ trong lòng mình muốn gì là . Chúng ta vẫn chưa kết hôn, còn kịp thay đổi mọi thứ.”
Tôi lúc nào cũng có thái độ rõ ràng. Khi chưa kết hôn, chưa có con, nếu muốn đi thì cứ đi luôn đi.
Đợi cưới xong rồi mới chuyện thì phiền lắm.
Trịnh Khải cũng biết tôi là người thế nào.
Nên có lẽ đến chính ta cũng chưa phân rõ cảm của mình, cũng không rõ Bạch Nguyệt Quang thật lòng nghĩ gì.
Bởi vì tôi từ đầu đến cuối chưa bao giờ là rào cản của ta cả.
Bạn thấy sao?