Trung tâm thương mại, Bạch Nguyệt Quang khoác tay vị hôn phu của tôi.
Cô ta rạng rỡ, còn ta thì ánh mắt đầy chiều chuộng. Đúng là một cặp trai tài sắc.
Người này mới nửa tiếng trước còn bảo với tôi là bận công việc, không thể đi cùng.
Anh ta cũng thấy tôi. Sững lại một chút. Nhưng không bước đến.
Điện thoại tôi rung lên, là một tin nhắn: “Đừng hiểu lầm, về rồi sẽ giải thích.”
Tôi khẩy, giơ điện thoại lên chụp một tấm hình hai người họ đang thân mật, rồi gửi lần lượt vào nhóm gia đình của ta và cả vòng bè của tôi.
“Chúc mừng Trịnh Khải, người cũ quay lại. Chúc họ trăm năm hạnh phúc. Tôi xin rút lui trước, hủy hôn.”
1
Điện thoại lập tức đổ chuông liên tục. Tôi dứt khoát tắt máy.
Chắc nhiều người nghĩ tôi đang mình mẩy. Nhưng không phải.
Nhiều người chỉ thấy cọng rơm cuối cùng khiến con lạc đà sụp đổ, rồi bảo sao quá chuyện nhỏ xíu thế.
Nhưng rơm quá nhiều, biết bắt đầu từ đâu?
Từ việc ta vẫn giữ chiếc Nokia cũ kỹ, vì bên trong là toàn bộ tin nhắn giữa ta và ta?
Từ việc ta lén vào trang cá nhân của ta rồi lại lặng lẽ xóa dấu vết?
Từ việc ta cứ khăng khăng muốn tôi buộc tóc đuôi ngựa, chỉ vì ta cũng ?
Quá nhiều.
Trước đây tôi chẳng quan tâm. Ai mà chẳng có mối đầu, có tiếc nuối, có tổn thương. Dù sao cũng là chuyện đã qua ai mà không từng có tuổi trẻ?
Thế nên mọi thứ liên quan đến ta mà ta giữ lại, tôi đều nhịn. Tôi thậm chí còn nghĩ ta là người sâu nặng cảm, đáng để trao gửi cả đời.
Nhưng hôm nay tôi mới hiểu ra — có những thứ tưởng là đã qua thực ra chưa bao giờ kết thúc. Và cũng chẳng thể kết thúc.
Vậy thì thôi, bà đây không chơi nữa. Bà đây đâu phải không có thì không sống nổi.
Từ tháng trước tôi đã cảm thấy Trịnh Khải không còn để tâm đến tôi nữa.
Mặc dù tôi biết ta cũng chưa bao giờ thực sự tôi, mà tôi cũng chẳng ta sâu đậm gì.
Chỉ là thấy cả hai sắp bước qua tuổi 30, hai bên gia đình đều sốt ruột nên mới sắp xếp cho đi xem mắt. Điều kiện cũng tương đương, thế là định luôn chuyện hôn nhân.
Ban đầu Trịnh Khải còn khá chủ , nào là đặt tiệc, chụp ảnh cưới.
Nhưng đột nhiên ta bắt đầu chán nản, chuyện gì cũng do tôi chủ , còn ta thì cứ lần lữa trì hoãn.
Tôi biết, chắc chắn có vấn đề rồi.
Cho đến hôm đó, tôi đến nhà bố mẹ Trịnh Khải ăn cơm, thì Bạch Nguyệt Quang đột ngột xuất hiện, không mời mà đến.
Lúc đó cả Trịnh Khải và bố mẹ ta đều lúng túng thấy rõ. Tôi là hiểu tám chín phần mười rồi.
2
“Chú dì ơi, cháu từ Bắc Kinh về rồi, mang chút đặc sản biếu hai người.”
Bạch Nguyệt Quang miệng ngọt như đường, như hoa nở.
Thấy tôi, ta còn vui vẻ: “Chị dâu đúng không ạ? Em nghe Trịnh Khải sắp kết hôn rồi, không ngờ chị dâu xinh quá!”
Thấy ta không có ý định loạn, Trịnh Khải và bố mẹ cũng đành mời ta vào bàn ăn, rồi còn lén giải thích với tôi:
“Bạn học cũ của thôi, mấy năm rồi chưa gặp.” Sợ tôi suy nghĩ lung tung.
“Dì biết không, cháu nhớ món cá kho của dì lắm luôn á, mấy năm ở Bắc Kinh cứ nghĩ mãi về món đó. Người khác nấu không bao giờ đúng vị.”
Bạch Nguyệt Quang vừa vừa nịnh nọt.
Bố Trịnh Khải đứng dậy lấy bát cho ta, ta lập tức đứng lên :
“Chú ngồi đi, cháu biết bát đũa ở đâu mà, vẫn ở ngăn thứ hai của tủ đúng không?”
Rồi ta chạy đến mở tủ: “Đúng là chỗ cũ rồi!”
Tôi lập tức cảm nhận mùi “trà xanh phảng phất.
“Tôi hỏi thật, là mối đầu của Trịnh Khải đúng không?”
Bạch Nguyệt Quang hơi bất ngờ, chắc với loại người chuyên chơi trò mập mờ như ta thì sự thẳng thắn lại khó.
“Chuyện đó qua lâu rồi chị ạ, lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Chị đừng giận.”
Cô ta tỏ vẻ tội nghiệp.
“Tôi giận gì? Ai mà chẳng có quá khứ.” Tôi bình thản. “Mà năm xưa hai người chia tay vì lý do gì?”
“Hồi đó trai em mở công ty bên kia, muốn em sang phụ giúp. Không còn cách nào, em từ nhỏ đã nghe lời người lớn.”
Bạch Nguyệt Quang vừa vừa lén quan sát sắc mặt Trịnh Khải.
“Ừ, hiểu mà.” Tôi gật đầu. “Giờ công ty sao rồi?”
“Mấy năm đầu cũng ổn, kiếm chút đỉnh. Nhưng mấy năm gần đây kinh tế khó khăn, thua lỗ hoài nên đóng cửa rồi.”
Cô ta thành thật trả lời.
3
“Vậy những năm qua hai người không liên lạc gì sao?”
“Không có đâu chị dâu, em thề đấy!”
“Ý em là, mấy năm đầu ăn ngon lành, Trịnh Khải nhắn tin thì em không thèm trả lời. Giờ công ty sập rồi, lại nhớ ra còn có Trịnh Khải à?”
“Ừm, ừm, nghe cũng hợp lý phết.” Tôi bình thản bình luận.
Mặt Bạch Nguyệt Quang lúc đỏ lúc trắng. “Không phải đâu, Khải ca…”
“Thôi rồi, ăn cơm đi.”
Trịnh Khải cuối cùng cũng lên tiếng, tôi thấy rõ ta không hài lòng với cách tôi thẳng. Hoặc là, ta không vui vì tôi đầu của ta mất mặt.
Nhưng tôi là kiểu người thích thẳng mà.
“Chú dì, với cả Trịnh Khải nữa, hôm nay đầu của cậu ấy cũng có mặt, mà thể loại ‘Bạch Nguyệt Quang chen chân cướp ’ thì tôi xem trong phim cũng nhiều rồi.
Tôi không phải loại không ai cần phải bám lấy Trịnh Khải đâu.
Giờ vẫn còn kịp, chúng ta chưa kết hôn, tất cả còn có thể thay đổi.
Trước hôn nhân tôi không tính toán, sau khi kết hôn, tôi cầu chồng mình phải chung thủy.
Hôm nay tôi mong mọi chuyện có thể rõ ràng mặt đối mặt.”
“Con bé ngốc này, con gì ? Chúng ta chỉ công nhận con là con dâu thôi!”
Bố mẹ Trịnh Khải rất kiên định.
Tôi chằm chằm vào Trịnh Khải.
Anh ta không ngẩng đầu lên, chỉ : “Cưới như kế hoạch.”
Mặt Bạch Nguyệt Quang tái đi vài giây, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Chị dâu hiểu lầm rồi, bọn em bây giờ chỉ là bè bình thường thôi mà!”
Tôi gật đầu. “Ừ, nhớ những gì mọi người đã hôm nay nhé.
Còn nữa, tôi không có ác cảm với .
Nếu vẫn còn thích Trịnh Khải, nếu thật sự muốn quay lại với ta, tôi mong có thể thẳng thắn ra.
Dù sao chúng tôi cũng chưa cưới, vẫn còn cơ hội.”
“Không, không có đâu. Em luôn coi ấy như trai.” Bạch Nguyệt Quang vội vàng phủ nhận.
Tôi thấy sắc mặt Trịnh Khải tối sầm xuống.
Bạn thấy sao?