Không Có Anh, Tôi [...] – Chương 7

Vì chúng tôi thân nhau, chỉ có Văn Tinh mới có thể hẹn tôi ra.  

 

Lúc này, Tịch Dự đang đứng không xa, tôi.  

 

Như thể muốn khắc sâu hình ảnh của tôi vào tâm trí.  

 

"Đồng Đồng, chúng ta chuyện không?"  

 

Anh bước đến, giọng khẩn thiết.  

 

Những đồng nghiệp xung quanh đều đang chúng tôi.  

 

Tôi không muốn trở thành đề tài bàn tán trong đoàn kịch, bèn : "Anh ra ngoài với tôi."  

 

Chúng tôi đứng ở cửa sau nhà hát.  

 

Trong bụi cỏ có một ổ mèo hoang, người trong đoàn kịch thay phiên nhau cho chúng ăn mỗi ngày.  

 

Tôi lấy ra thức ăn cho mèo đã chuẩn bị sẵn, gọi những mèo con lại.  

 

"Đồng Đồng," Tịch Dự mở lời trước, "về Bắc Kinh với không?"  

 

"Không."  

 

"Chúng ta ký lại hợp đồng, điều chỉnh thứ hạng của em, tất cả những tài nguyên em muốn, sẽ đưa hết cho em. Không cần ký cũng , nếu em muốn tham gia vào việc quyết định của công ty, chúng ta sẽ công khai, sẽ tìm cách cho em vào ban giám đốc."  

 

Tôi cau mày : "Bắc Kinh cạnh tranh quá, tôi không muốn về đó nữa."  

 

Anh cũng ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu mấy mèo con, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.  

 

"Trước đây không đủ tinh tế, mới khiến em không vui. Chúng ta bắt đầu lại, em xem đã thay đổi thế nào, không?"  

 

"Tịch Dự, lý do tôi gọi ra đây cũng vì tôi có chuyện muốn với ."  

 

"Ừ."  

 

"Chúng ta thực sự đã kết thúc rồi, và thật sự không thể quay lại. Xin buông bỏ chấp niệm và sống cuộc đời của mình."  

 

Tịch Dự nghẹn lại.  

 

Trước khi đến đây, đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.  

 

Rằng tôi sẽ tức giận, sẽ đau buồn, sẽ khóc.  

 

Nhưng điều sợ nhất là tôi lại bình tĩnh như thế này.  

 

Bởi vì sự bình tĩnh nghĩa là tôi thực sự đã buông bỏ.  

 

Nhìn mấy mèo con ăn no, tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.  

 

Tịch Dự vẫn không chịu bỏ cuộc, đi theo sau tôi.  

 

"Đồng Đồng, em có từng nghĩ tại sao công ty lại tên là Giải trí Húc Nhật không?"  

 

"Không biết."  

 

"Bởi vì Đình Đồng chính là Húc Nhật. Khi đặt tên công ty, đã vô thức chọn cái tên này, cho đến bây giờ mới rõ lòng mình…”

*曈曈 (Đồng Đồng) là rạng sáng, 旭日 (Húc Nhật) là mặt trời mọc, nghĩa tương đồng.

 

"Anh thích Tống Đình Đồng."  

 

Mắt Tịch Dự đỏ hoe, chậm rãi :

 

"Nếu không nhầm, có lẽ từ lúc đó đã thích em rồi."

 

14.

 

Buổi tập luyện không suôn sẻ, khi tôi về đến nhà thì trời bắt đầu mưa.  

 

Hàng Châu vốn dĩ là một nơi mưa nhiều.  

 

Tôi cuộn mình trong phòng, tìm phim để học hỏi.  

 

Tối đến, Dư Thanh Dã gửi tin nhắn qua WeChat:  

 

[Nhờ ơn , tôi suýt nữa bị Tịch Dự đánh một trận.]

 

Tôi đáp: [Lỗi tại tôi, nếu không phải do tôi bảo giấu, ấy cũng sẽ không giận .]

 

Dư Thanh Dã: [Một bữa ăn nhé?]

 

Tôi: [Phải là hai bữa!]

 

Dư Thanh Dã: [Đồng ý.]

 

[Nói thật, hôm nay cuối cùng đã gì với cậu ta? Giờ cậu ta đang phát điên ở quán bar, tôi cản cũng không nổi.]

 

Tôi: [Hả?]

 

Dư Thanh Dã ngay lập tức gửi một đoạn video.  

 

Tịch Dự đã uống say, đôi mắt đỏ ngầu.  

 

Anh ta ngồi giữa vài người em, cúi đầu tự vả vào mặt mình.  

 

Một cái rồi lại một cái.  

 

"Tôi đúng là một thằng khốn nạn."  

 

"Đều là lỗi của tôi."  

 

Có người khuyên nhủ: "Thôi rồi, đừng như nữa."  

 

Nhưng Tịch Dự không dừng lại, tiếp tục tát thêm một cái.  

 

Đến cuối cùng, đôi vai ta rung lên, nức nở không ngừng.  

 

Tôi tắt video, hồi tưởng lại buổi chiều hôm đó.  

 

Thật ra tôi cũng không gì nhiều.  

 

Chỉ bảo với ấy rằng tôi thực sự không còn cảm gì với , xin đừng quấy rầy tôi nữa.  

 

Đúng , tôi đã cầu xin ấy.  

 

Tôi : "Tịch Dự, trong mười năm qua, tôi chỉ cầu xin hai điều…”

 

“Điều đầu tiên là vai nữ chính trong Tuyết Rơi Hạ Chí.”

 

“Anh đã không .”

 

“Điều thứ hai chính là bây giờ, tôi xin , đừng phiền tôi nữa."  

 

Tôi không biết ấy cảm thấy thế nào sau khi nghe những lời này.  

 

Tôi chỉ biết, khi tôi đã rời đi rất xa, vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.  

 

Tôi nhắn cho Dư Thanh Dã: [Từ nay về sau không cần cho tôi về ấy nữa.]  

 

[Cô nghĩ kỹ rồi chứ?]  

 

[Ừ.]  

 

[Tống Đình Đồng, quyết định của sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người, hy vọng không hối hận.]  

 

Tôi hỏi: [Còn ai sẽ bị tôi ảnh hưởng nữa?]  

 

Một lúc lâu sau, Dư Thanh Dã mới trả lời một chữ.  

 

[Tôi.]

 

15.

 

Tôi đại khái hiểu ý của Dư Thanh Dã.  

 

Anh ta đang ở giữa tôi và Tịch Dự, thật khó xử.  

 

Tôi cần phải kiên định, để không uổng công những gì ấy đã giúp tôi trong thời gian qua.  

 

Từ ngày đó, Tịch Dự thường xuyên đến Hàng Châu.  

 

Có lúc chỉ ngồi ở hàng ghế sau của nhà hát, im lặng không gì.  

 

Có lúc muốn chuyện với tôi, lại bị chặn ở ngoài cửa.  

 

Cuộc sống của tôi trở nên phong phú hơn trước.  

 

Ngoài giờ tập luyện, tôi bắt đầu học thêm nhiều kỹ năng khác nhau.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...