“Anh cho em tài nguyên, nâng đỡ em, là để trả ơn em đã từng giúp . Nhưng em không chạm vào giới hạn của , đừng kéo vào mấy trò lăng xê này.”
Anh không ở lại ăn tối, mà lập tức đặt chuyến bay đêm để quay về Bắc Kinh.
Tịch Dự đã quyết định.
Năm nay, một dự án tầm cỡ S+, sẽ dành cho Tống Đình Đồng.
Cô nhất định sẽ thích.
Anh nóng lòng muốn gặp .
Ba giờ sáng, Tịch Dự về đến nhà.
Khoảnh khắc bật đèn lên, mọi lời chuẩn bị sẵn bỗng chững lại trong cổ họng.
Tịch Dự mở to mắt, kinh ngạc cảnh tượng trước mặt.
Trong nhà, không còn chút dấu vết nào của Tống Đình Đồng nữa.
8.
Tôi đi về phía Nam, đến Hàng Châu.
Ngành kịch ở đây không thua kém gì Bắc Kinh hay Thượng Hải.
Nhiều nghệ sĩ không coi trọng kịch , chính sân khấu kịch là nơi rèn luyện khả năng diễn xuất tốt nhất.
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận vào một đoàn kịch nổi tiếng nhất Hàng Châu.
Tuy nhiên, điều mà đoàn kịch thiếu thốn nhất không phải là diễn viên.
Tôi chờ đợi nửa tháng, vẫn chưa có một vai diễn nào thuộc về mình.
Hôm nay có một buổi công diễn, tôi không có cơ hội lên sân khấu, chỉ có thể giúp đỡ ở hậu trường.
Bận rộn cả ngày, đột nhiên tôi nhận thấy có người phía sau đang chằm chằm vào mình.
Người đó để tóc rất ngắn, ánh mắt như dã thú, ngang tàng và đầy uy hiếp.
Tôi đã gặp người này.
Anh ta tên là Dư Thanh Dã, cùng phòng đại học của Tịch Dự.
Trước khi Tịch Dự ra nước ngoài, tôi đã từng một mình đi tàu đến trường , cùng ăn một bữa cơm với cùng phòng của , trong đó có Dư Thanh Dã.
Sở dĩ tôi nhớ rõ ta là vì gia thế của Dư Thanh Dã quá hiển hách.
Gia đình ta trong lĩnh vực bất sản, khách sạn, du lịch văn hóa, v.v.
Nhưng chẳng rõ vì sao, vài năm trước, thiếu gia họ Dư đột nhiên đổi nghề, trở thành một đạo diễn.
Có lẽ cuộc sống quá viên mãn, nên phát sinh khao khát nghệ thuật chăng.
Vở kịch tối nay chính là tác phẩm của Dư Thanh Dã.
Tôi chần chừ hai giây, đối diện với ánh mắt của ta.
Chỉ là một bữa cơm, Dư Thanh Dã không có lý do gì để nhớ tôi.
Quả nhiên, ta hỏi: “Cô là thợ trang điểm à?”
“Tôi là diễn viên.”
“Diễn viên mà lại tạp vụ ở hậu trường sao?”
“Tôi mới tới, chưa nhận vai.”
“Ở đây đầy rẫy diễn viên. Nhiều người chờ đợi cả mấy năm vẫn chưa có vai, cuối cùng phải đổi nghề.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Dư Thanh Dã lên trước lời của tôi: “Ai mà không cố gắng? Ở đây ai cũng rất nỗ lực.”
Tôi bỗng như bừng tỉnh.
Anh ta không sai.
Chỉ chờ đợi thôi thì vô ích, ngoài nỗ lực, còn cần phải có cơ hội.
Tôi định cảm ơn ta, chợt thấy ta nhận một cuộc điện thoại rồi bỏ đi.
“Alo, có việc gì?”
“Vẫn chưa tìm thấy học muội giỏi giang của cậu à? Cậu không đấy.”
“Giúp cậu ư?”
Bóng dáng Dư Thanh Dã khuất dần trong bóng tối, nên tôi không nhận ra ta đã lén liếc tôi một cái với ánh mắt khó hiểu:
“Xin lỗi, tôi chưa từng gặp ấy.”
9.
Buổi công diễn đang diễn ra nửa chừng thì bất ngờ xảy ra sự cố.
Trong một cảnh sau đó, có một huống đuối nước.
Sân khấu đã thiết kế một bể nước lớn trong suốt, nối từ trên xuống dưới.
Diễn viên cần phải vào bể từ đỉnh sân khấu, để thể hiện trạng thái bị đuối nước.
Nhưng diễn viên đó bỗng nhiên bị bệnh, không thể lên công diễn.
Đoàn phim lập tức bắt đầu tìm người thay thế.
Lời của Dư Thanh Dã vang lên trong đầu tôi.
Đây không phải là một cơ hội ngay trước mắt sao?
Tôi nhanh chóng chạy lên: “Tôi có thể diễn!”
Phó đạo diễn tôi với vẻ nghi ngờ: “Cô có không?”
Phó đạo diễn từ trước đã có thành kiến với tôi.
Bởi vì tôi đã ở Húc Nhật ba năm, lại ít tác phẩm và cũng không đánh giá cao.
Cô ta như mọi người khác, đều coi tôi là một sắc đẹp vô dụng.
Điều này cũng không thể trách ấy.
Tôi nỗ lực thuyết phục: “Tôi và diễn viên đó có độ tuổi và thể hình tương đồng, không ai phù hợp hơn tôi! Chỉ cần đồng ý, tôi có thể đi thay trang phục ngay bây giờ!”
Tình huống khẩn cấp, phó đạo diễn cũng chỉ có thể đồng ý.
Đây là vai diễn đầu tiên mà tôi đã cố gắng đạt , mặc dù không có một câu thoại nào.
Đội ngũ đạo cụ buộc cho tôi một sợi dây trong suốt ở thắt lưng, để dễ dàng kéo tôi lên bất cứ lúc nào.
Một đồng nghiệp : “Về lý thuyết, phải ở dưới nước đủ hai phút.”
“Lâu sao?”
“Bởi vì hiệu ứng ánh sáng sẽ kéo dài trong hai phút.”
“Vậy tôi hiểu rồi.”
“Nếu thật sự không chịu , thì kéo dây để ra cũng không sao.”
“Được.”
Tôi dấu “OK” với đồng nghiệp, quay lại và nhảy xuống.
Hình ảnh của tôi xuất hiện từ trên đỉnh sân khấu.
Bạn thấy sao?