Không Có Anh, Tôi [...] – Chương 10

Tịch Dự đã cởi áo khoác, cẩn thận đắp lên người tôi.  

 

Anh khuôn mặt tôi, ánh mắt dịu dàng.  

 

Nhưng khi đưa tay ra, định vuốt nhẹ một chút…

 

Tôi thì thầm một câu mớ ngủ:  

 

"Dư Thanh Dã…"

 

19.

 

Ngày hôm sau, tôi bận rộn đi thủ tục, thanh toán hóa đơn.  

 

Tịch Dự suốt cả quá trình đi cùng tôi.  

 

Nhưng không nhiều.  

 

Sự im lặng của có phần bất thường.  

 

Khi đang xếp hàng, đột nhiên hỏi: "Đình Đồng, em thấy Dư Thanh Dã thế nào?"  

 

"Rất tốt," tôi trả lời ngay lập tức, "là một đạo diễn xuất sắc, là bè nghĩa hiệp."  

 

"Còn về các khía cạnh khác thì sao?"  

 

"Cái gì khác? Anh muốn hỏi gì ?"  

 

"Em có thích cậu ấy không?"  

 

Câu hỏi này thật bất ngờ.  

 

Tôi đáp: "Từ góc độ bè, thì có, tôi chỉ coi cậu ấy là ."  

 

Tịch Dự mím môi, không thêm gì.  

 

Không phải lúc nào cũng đến một cách rầm rộ.  

 

Có lúc, người ta không biết đã đến.  

 

Ban đầu, người ta thường nghĩ rằng đó chỉ là .  

 

Một tuần sau.  

 

Dư Thanh Dã tranh thủ ghé thăm tôi một chuyến.  

 

Gần đây ấy rất bận, tham gia vào việc biên tập Tuyết Rơi Hạ Chí, và nhiều công việc truyền thông khác.  

 

Lý Chân với tôi rằng Dư Đạo diễn đã ba ngày liền không ngủ một giấc trọn vẹn.  

 

Nhưng ấy vẫn dành một buổi chiều để gặp tôi.  

 

Tôi và Dư Thanh Dã ngồi trên băng ghế dài.  

 

Anh ấy kể về những chuyện thú vị gần đây trong đoàn kịch.  

 

Còn mang theo những lời chúc phúc và viên của đồng nghiệp.  

 

"Em chỉ cần chuyên tâm bên cạnh gia đình, không cần phải lo lắng gì khác.”  

 

"Những món điểm tâm Giang Nam em thích, tôi cũng mang một ít đến cho em.”

 

"Khi không vui thì ăn một chút vị ngọt ngào."  

 

Anh ấy mở một gói bánh Long Tĩnh, đưa đến miệng tôi.  

 

Tôi cắn một miếng, vị ngọt thanh quen thuộc kích thích vị giác.  

 

Tôi thấy quầng thâm dưới mắt Dư Thanh Dã.  

 

Đột nhiên tôi muốn hỏi: "Sao lại tốt với tôi như ?"  

 

"Để em trải nghiệm một lần cảm giác người khác chăm sóc. Lần sau gặp những vai như , đừng tỏ ra nhút nhát."  

 

Anh ấy giải thích một cách hờ hững.  

 

Tôi : "Cứ tưởng là vì bảy năm trước, đã muốn có WeChat của tôi."  

 

Dư Thanh Dã ngạc nhiên.  

 

"Sao em biết?"

 

20.

 

Vài ngày trước, tôi mới biết bí mật này.

 

Tối hôm đó, tôi mơ thấy lần đầu gặp mặt với Dư Thanh Dã.

 

Thực ra, có một chi tiết nhỏ nữa. 

 

Sau khi Tịch Dự giới thiệu tôi xong, chủ đề chuyển sang Dư Thanh Dã. 

 

Có người : "Đúng rồi, mọi người còn chưa biết nhỉ, cái gã Dư Thanh Dã này cây sắt cũng nở hoa rồi."

 

"Mới nghe thấy gì cơ?"

 

"Vừa nãy, hắn dưới lầu có một đứng đó, hắn muốn xin WeChat."

 

"Ôi trời, là ai ?" 

 

Một đám người bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. 

 

Lúc đó tôi mới 17 tuổi, lại là em trên danh nghĩa của Tịch Dự, không một ai nghĩ đến tôi. Ngay cả Tịch Dự cũng xung quanh: "Là nào thế?"

 

Dư Thanh Dã lạnh nhạt trả lời: "Người đi rồi." 

 

Khi mọi người đang tỏ vẻ tiếc nuối, ánh mắt của ấy rơi lên người tôi,

 

Đầy nhẫn nhịn và phức tạp. 

 

Đến tận hôm nay, tôi mới hiểu ánh mắt đó có ý nghĩa gì.

 

Tôi hỏi Dư Thanh Dã: "Hồi đó nghĩ gì ?"

 

"Thì còn nghĩ gì ? Đành từ bỏ thôi."

 

Dư Thanh Dã giải thích: "Nguyên nhân từ bỏ chỉ có hai. Thứ nhất, em mới 17 tuổi, tôi cảm thấy mình có chút xấu xa. Thứ hai, ánh mắt em Tịch Dự như , rõ ràng đến ngốc cũng nhận ra em thích ta. Tôi không muốn tự chuốc phiền."

 

Nghe , tôi bật lớn.

 

"Vậy tại sao lại thích em? Hay là... từ cái đầu tiên?"

 

"Nói không rõ , có lẽ tôi là kiểu người nông cạn chỉ mặt thôi." 

 

Nhắc đến chuyện này, Dư Thanh Dã cũng có chút bối rối: "Tôi lăn lộn trong giới này bao năm, người đẹp cỡ nào mà chưa gặp qua. Thế mà đến giờ, vẫn thấy chỉ có em là đẹp nhất, đúng kiểu đâm thẳng vào tim tôi."

 

"Đạo diễn Dư thì có vẻ dữ dằn, không ngờ lại thuần khiết ."

 

"Bất ngờ chứ? Tôi còn nhiều mặt khác nữa, từ từ mà tìm hiểu."

 

Trưởng thành thật tuyệt.

 

Những cảm không thể thành lời trong quá khứ, giờ đây có thể đem ra ánh sáng mà bàn luận một cách thoải mái.

 

"Tống Đình Đồng, vai diễn tiếp theo của em, đã chọn xong rồi."

 

"Là vai gì thế?"

 

"Một chiều hết mực, chưa từng chịu khổ."

 

"Em có thể diễn chứ?"

 

"Chắc chắn rồi."

 

Anh ấy tôi, nụ trong trẻo dịu dàng: "Chỉ riêng việc có một người chờ đợi em suốt bảy năm, cuối cùng cũng trở thành WeChat của em, đã là đủ rồi."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...