01
Cơ hội, luôn đến một cách bất ngờ như thế!
Hôm đó trời mưa lâm râm, là họ tôi, người vừa mới mua xe mới, tiện đường đến trường đón chúng tôi.
Em tôi, Lâm Tuyết Lê, trong ánh mắt ghen tị của mọi người xung quanh, bước lên xe.
Còn tôi, lại không dám ngồi vào.
Dù gì thì từ nhỏ họ Lâm Tử Đông đã chẳng ưa gì tôi, từ sau khi mặt tôi bị h ,ủy, trở thành con nhỏ x ,ấu x ,í bị mọi người ch ,ế gi ,ễu, ta lại càng ghét tôi hơn, cảm thấy tôi khiến ta mất mặt.
Tôi vừa quay người định rời đi, thì họ lại bỗng lên tiếng, tỏ ra rộng lượng:
“Đứng ngẩn ra đó gì, lên xe đi!”
Tôi có phần do dự, vẫn không dám bước lên.
Nhưng họ đã mở cửa xe. Tôi vừa nhấc chân chuẩn bị bước vào, thì Lâm Tuyết Lê như sực nhớ ra điều gì, liền với tôi:
“Đừng lên nữa, em vừa nhớ ra là quên vở bài tập ở lớp rồi. Chị đi lấy mang về nhà giúp em. Mai em mà không nộp bài thì em sẽ với mẹ, để mẹ đ ,ánh ch ,et chị đó!”
Anh họ hắng giọng hai tiếng.
Thế là tôi, người vừa mới nhấc một chân lên xe, lập tức rụt lại.
Tôi thấy tia đắc ý lóe lên trong mắt Lâm Tuyết Lê.
Tôi đã quá quen với ánh mắt đó của ta, nên cũng chẳng để tâm.
Tôi xoay người đi về phía tòa nhà lớp học, tính toán thời gian, tôi cố ý đi vòng đến khu lớp 12.
Canh đúng lúc chuông tan học vừa vang lên, người ra khỏi lớp đến hành lang, không chậm không nhanh.
Khi tôi đi đến cửa lớp 12-4, tôi gặp chính xác người mà tôi muốn gặp, vừa đứng dậy từ hàng ghế cuối cùng trong lớp cùng học: Phương Duy.
02
Tôi nhận ra xinh đẹp ấy, ấy học trên tôi một lớp, là hiện tại của họ tôi.
Bạn họ, Phương Duy, cũng biết tôi. Khác với những người khác vì vết sẹo trên má trái của tôi mà tránh né, mỗi lần gặp tôi, chị ấy đều hỏi thăm hình học tập của tôi.
Vì thế trong lòng tôi luôn cảm thấy chị ấy là người đáng tin và có thể dựa vào.
Tôi vội vàng đi tới, cờ đâm phải chị ấy.
Chị ấy nhẹ nhàng đỡ tôi đứng vững, hỏi: “Sao đi gấp ? Gặp họ em rồi à?”
Tôi thành thật trả lời:
“Chị Phương Duy, xe họ em vừa ở ngoài đó. Chắc tưởng chị còn có tiết học buổi tối. Giờ chị có thể gọi ấy quay lại đón chị rồi.”
Phương Duy mỉm xoa đầu tôi, nụ rạng rỡ:
“Cảm ơn em đã cho chị biết. Chị gọi ấy quay lại ngay đây.”
Tôi chị ấy vừa gọi điện cho Lâm Tử Đông vừa nhanh chóng bước xuống lầu.
Nơi không ai trông thấy, khóe môi tôi chậm rãi cong lên một nụ .
Tôi đã cố lờ đi một chi tiết, Lâm Tuyết Lê đang ngồi trên xe họ.
Rồi tôi canh từng giây, từng phút, đúng thời điểm đó, chiếc xe của họ chắc chắn đang chạy đến đoạn cầu Đoạn Kiều.
03
Đoạn Kiều là cây cầu quan trọng nối đường thị trấn với khu vực trường học của chúng tôi.
Tất cả những ai rời khỏi thị trấn đều phải đi qua cầu này.
Trên cầu chia thành làn ô tô và xe đạp, vì thiếu ánh sáng, thường có tin đồn xảy ra c ,uop b ,ó c và t ,ội ph ,ạm ở đây.
Nghe có cả người vô gia cư, chuyên rình rập các đi một mình, rồi đ ,ánh đ ,ậ p, c ,uop b ,ó c.
Tất nhiên, đó đều chỉ là tin đồn.
Trước đây tôi đi xe buýt qua đó mỗi ngày mà chẳng tin gì cả, cho đến ngày hôm qua…
Hôm qua là ngày tôi trực nhật ở trường.
Ban đầu Lâm Tuyết Lê cũng trực cùng tôi, ta thu dọn sách vở muốn đi dạo phố với , rồi tự ý rời đi.
Tôi dọn dẹp đến khoảng 6 giờ thì ra khỏi cổng trường, vừa ra đã thấy họ Lâm Tử Đông.
Từ khi ta Phương Duy, tính khí bớt gay gắt hơn trước, gặp tôi cũng không còn khó chịu như xưa.
Thấy tôi, ta còn chủ đi tới hỏi: “Phương Duy ra chưa?”
Tôi thành thật đáp: “Chị ấy còn học buổi tối, chắc tám giờ mới xong.”
Tôi vừa vừa định bước đi.
Không ngờ họ lái xe tới, hạ kính : “Lên xe đi, chở em một đoạn.”
Tôi khá vui, nghĩ bụng: họ cuối cùng cũng đối xử tốt với mình rồi.
Nhưng niềm vui đó chẳng kéo dài lâu, vì vừa đến gần cầu Đoạn Kiều, ta nhận điện thoại của .
Người ấy hẹn gặp ở trung tâm thành phố, hướng ngược lại với đường về nhà tôi.
Tôi từ nhỏ đã biết quan sát nét mặt, hiểu ra ấy có việc khác. Nhưng tôi vẫn hy vọng có thể đưa tôi qua cây cầu.
“Anh ơi, có thể chở em đến dưới chân cầu không?” Tôi dè dặt hỏi: “Nghe trên cầu có người vô gia cư chuyên c ,uop b ,ó c…”
Anh họ bật ha hả, vẫn quyết định dừng xe ngay chân cầu:
“Em x ,ấu thế, có tiền không ai c ,ướp, muốn c ,ư ỡ ng h ,iep cũng chẳng ai thèm. Về nhà mau đi, có việc, đừng tin mấy lời vớ vẩn đó!”
Nói xong, ta không cho tôi thêm lời nào, thẳng tay đuổi tôi xuống xe.
Tôi hít sâu một hơi, một mình bước lên cầu Đoạn Kiều.
Lúc đó đã là 6 giờ rưỡi tối, trời tối nhanh, cây cầu lại không có đèn đường, tôi chỉ có thể lần mò trong bóng tối mà đi.
Tôi bước ngày càng nhanh, cầu nguyện đừng bị kẻ xấu ý, cuối cùng, điều tôi không muốn nghe nhất vẫn vang lên.
Trời thương tôi, không để tôi gặp nạn, chính mắt tôi thấy, một gã vô gia cư kéo một b , é g ,á i đeo cặp sách, chắc chỉ học tiểu học, vào trong gầm cầu!
04
Phản ứng đầu tiên của tôi là bỏ chạy.
Tôi không có điện thoại, không thể báo cảnh sát, người cũng không mang theo bất cứ thứ gì có thể dùng v ,ũ kh ,í. Tôi biết giờ phút này, tôi chỉ có thể chạy.
Nhưng khi tôi chạy một đoạn, tôi nghe thấy tiếng khóc t ,uyệt v ,ọng của bé ấy.
Tôi biết, nếu tôi không cứu em ấy, em có thể sẽ bị đ ,ánh đ ,ập, như lời đồn, hoặc tệ hơn.
Khi ấy tôi còn nhỏ, không hiểu rõ “bị đ ,ánh đ ,ập” là gì, tôi chỉ nghĩ đến những lời đ ,e d ,ọa, m ,áu m ,e, và cả cái ch ,et.
Nghĩ đến đó, tôi hét to về phía gầm cầu:
“Cảnh s ,át đến rồi! Cảnh s ,át đến rồi! Cảnh s ,át đến rồi!”
Tôi hét ba lần, không biết có d ,ọa gã kia không.
Sau đó, tôi cắm đầu chạy hết tốc lực xuống cầu.
Dưới cầu có một trạm điện thoại công cộng, tôi dùng đồng xu cuối cùng gọi 110:
“Làm ơn đến nhanh lên, có một tên x ,ấu đang bắt một b ,é g ,á i!”
Gọi xong, tôi tìm một cửa hàng tiện lợi sáng trưng.
Tôi đứng ở cửa, hy vọng cảnh s ,át có thể đến kịp để cứu bé.
Nhưng tôi không đợi cảnh s ,át, mà lại thấy b ,é g ,á i hoảng hốt tự mình chạy từ trên cầu xuống rồi biến mất.
Chắc là gã kia bị d ,ọa bởi tiếng hét của tôi, nên thả bé ra.
Tôi tiếp tục đứng chờ thêm nửa tiếng nữa, không thấy cảnh s ,át.
Tôi hiểu ra: đoạn cầu đó xảy ra chuyện không phải lần đầu, có lẽ cảnh s ,át đã quá quen rồi, nên không còn coi trọng nữa.
Về sau có đến hay không, tôi không rõ. Nhưng lúc đó, một kế hoạch đã bắt đầu hình thành trong đầu tôi.
05
Tôi chỉ không ngờ cơ hội lại đến nhanh như .
Và kế hoạch lại thuận lợi đến thế.
Lâm Tuyết Lê đi xe cùng họ chưa bao lâu, tôi đã gặp Phương Duy vừa tan học.
Giữa lúc cảm chị ấy và họ đang mặn nồng, tôi biết chỉ cần chị ấy gọi, họ sẽ lập tức quay lại đón.
Anh họ tôi chị ấy đến phát đ ,iên, sẽ không bao giờ để một khác, cho dù là em họ, ngồi cùng xe khi đến gặp chị ấy.
Vậy thì, điều duy nhất ấy có thể , chính là như hôm qua với tôi, thả Lâm Tuyết Lê xuống dưới chân cầu Đoạn Kiều…
Tất nhiên, kế hoạch này vẫn còn một lỗ hổng.
Đó là: tôi không chắc thời gian có khớp đến mức hoàn hảo không, liệu xe họ có đúng lúc đến đoạn cầu hay không.
Dù tôi đã canh rất kỹ, nếu xe chạy nhanh hơn hoặc chậm hơn, thì tất cả cũng chỉ là một kế hoạch suông.
Mọi chuyện, chỉ có thể giao cho ông trời.
Tôi lặng lẽ nghĩ như .
06
Tối hôm đó, tôi cố ý kéo dài thời gian về nhà.
Lẽ ra phải đưa vở bài tập về cho Lâm Tuyết Lê vào lúc sáu rưỡi, tôi cố nán lại đến tận bảy giờ mới rời trường.
Tôi đi cùng đám học sinh có tiết tự học buổi tối ra trạm xe buýt.
Tôi phải đợi nửa tiếng, mới thấy tài xế xe buýt đi ăn tối quay lại, chậm rãi lái xe tới.
Khi xe buýt chạy ngang qua đoạn cầu Đoạn Kiều, tôi ngồi trong xe, ngước ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt như quái thú, dường như có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi biết, tôi đang ở trong xe, tôi đang rất an toàn.
Tôi siết chặt nắm tay, nắm thật chặt lấy tay vịn ghế.
Dù cách một lớp kính, tôi vẫn như nghe thấy tiếng hét thảm của Lâm Tuyết Lê, tiếng cầu cứu tuyệt vọng của ta. Nhưng tôi biết, sẽ không có ai cứu ta đâu!
Tuyệt đối sẽ không có ai cứu ta!
Bạn thấy sao?