Không Chút Vấn Vương – Chương 7

 Còn Lộ Dao thì luôn ở bên , quan tâm từng chi tiết, tìm mọi lý do để chăm sóc

 Tình cảm của dành cho nồng nhiệt và thẳng thắn, khiến không biết phải từ chối thế nào.

 

Thịnh Xuân Lai cũng đối xử rất tốt với , chỉ là do khoảng cách mà đôi khi bỏ lỡ một số chi tiết. 

 Dù , vẫn chưa bao giờ chấp nhận Lộ Dao. Anh cũng đã rõ rằng mình có và sắp kết hôn. 

 Vậy nên, không coi là ngoại .

 

Nhưng không hiểu sao, hôm nay khi gặp lại Thịnh Xuân Lai, trong lòng lại dâng lên cảm giác áy náy. 

 Rõ ràng không gì vượt quá giới hạn, chỉ là bảo vệ và an ủi đồng nghiệp.

 

......

 

"Bác sĩ Mục, thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với em sao?" 

 Lộ Dao nắm lấy chiếc áo blouse trắng của , đôi mắt ngấn lệ, trông như nai nhỏ đầy tủi thân.

 

Mục Thu Vũ khẽ thở dài: 

 "Lộ Dao, người em vừa thấy chính là của

 "Anh đã từ lâu rồi,

 "Chúng tôi sắp kết hôn, không muốn ấy hiểu lầm, cũng không muốn ấy buồn."

 

"Vậy không sợ em buồn sao?" 

 Lộ Dao vô thức phản bác. 

 Chợt nhớ ra mình chẳng có tư cách hay thân phận gì, bật khóc nức nở hơn.

 

"Em chỉ là thích thôi, chỉ muốn tốt cho . Em có thể không cần gì cả. 

 "Mục Thu Vũ, xin đừng đẩy em ra xa, có không?"

 

Mục Thu Vũ điện thoại, vẫn không thấy tin nhắn của Thịnh Xuân Lai. 

 Anh nghĩ về nét mặt của khi rời đi, trong lòng đoán chắc rằng đã giận.

 

"Xin lỗi." 

 Lần này, Mục Thu Vũ không do dự, mạnh mẽ gỡ tay ra khỏi áo mình.

 

Lộ Dao ôm mặt khóc, nước mắt không thể nào ngừng

 Cô không hiểu, rốt cuộc mình có gì thua kém Thịnh Xuân Lai? 

 Rõ ràng có đủ lợi thế về khoảng cách và sự gần gũi, chỉ là đến sau một chút. 

 Nhưng điều đó thì có quan trọng gì? 

 Không phải càng bên nhau lâu, người ta càng cảm thấy nhàm chán sao?

 

Cắn chặt môi, hét lên gọi Mục Thu Vũ khi chuẩn bị rời đi: 

 "Mục Thu Vũ— 

 "Anh có thể ôm em một lần không? Chỉ coi như đáp lại tất cả những gì em đã , là nguyện vọng cuối cùng của em."

 

Bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa của khựng lại rất lâu. 

 Bức ảnh chụp khoảnh khắc ôm nhau lại hiện lên trong điện thoại của Thịnh Xuân Lai.

 

"Bác sĩ Mục, tim đập nhanh quá. 

 "Anh đang rung vì em phải không—"

 

Mục Thu Vũ nhẹ nhàng đẩy ra: 

 "Lộ Dao, đến đây là đủ rồi."

 

10

 

Khi Mục Thu Vũ đến phòng truyền dịch, phát hiện Thịnh Xuân Lai và Triệu Chiêu đã rời đi. 

 Gọi cho Thịnh Xuân Lai, máy tắt. 

 Liên lạc với Triệu Chiêu: "Chúng tôi chia ra đi, ấy chắc đã về nhà rồi."

 

Mục Thu Vũ không kìm thở phào nhẹ nhõm. 

 Về nhà là tốt, còn tưởng giận thật.

 

Anh lái xe đi mua bánh kem thích của Thịnh Xuân Lai, rồi xếp hàng mua món quay hay ăn mỗi khi về nhà. 

 Nhưng khi mở cửa nhà, đột ngột dừng lại.

 

Căn nhà vốn đầy ắp đồ đạc giờ đây trông trống trải đến kỳ lạ. 

 Tòa lâu đài mà cả hai cùng xây dựng đã biến mất. 

 Gối ôm hình thú mà tặng trên ghế sofa cũng không còn. 

 Những bức ảnh trên tường, cả ảnh chụp riêng của , cũng không thấy nữa. 

 Ngay cả chậu hoa trà bên khung cửa sổ... cũng không còn.

 

"Xuân Lai?" 

 Rõ ràng biết không thể có ai trả lời, vẫn không kìm mà gọi.

 

Đèn cảm biến trong hành lang lúc sáng lúc tắt, gương mặt Mục Thu Vũ càng thêm nhợt nhạt. 

Anh run rẩy mở điện thoại, gọi liên tục đến chục cuộc, vẫn không liên lạc .

 

......

 

"Triệu Chiêu, Xuân Lai đã đi đâu rồi?" 

 "Về rồi." 

 "Về đâu? Cô rõ ra!" 

 Giọng Mục Thu Vũ đột ngột trở nên nặng nề, mọi sự bình tĩnh đều tan vỡ.

 

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, sau đó

 "Tất nhiên là về Mỹ rồi. Còn nhiều buổi diễn đang chờ ấy mà."

 

Mục Thu Vũ theo bản năng hỏi: 

 "Sao không sớm cho tôi biết?"

 

"Sớm? Nếu bàn giao xong ca trực đến phòng truyền dịch thì đã nghe ấy trực tiếp rồi. Nếu tìm tôi sớm hơn thì cũng đã biết rồi. 

 "Ngài bác sĩ mọi người quý của chúng ta, là chính kéo dài đến giờ này thôi."

 

Mục Thu Vũ không biết mình đã ngắt điện thoại thế nào. 

Nhưng trong tiềm thức, cảm thấy một nỗi tuyệt vọng vô tận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...