Đưa tay lau, tôi mới nhận ra, sao mình lại khóc nữa rồi?
Rõ ràng người sai không phải là tôi mà...
Triệu Chiêu cố tỏ vẻ nhẹ nhàng, bước đến cạnh tôi, ánh mắt dừng lại ở chậu cây không xa:
“Cây hoa trà của cậu vẫn còn chứ?”
Tôi khẽ nhếch khóe miệng: “Hình như… nó đã héo úa rồi.”
Thậm chí ngay cả tôi cũng không biết, nó đã chết vào ngày nắng đẹp nào.
Đó từng là loài hoa tôi thích nhất.
Lễ tốt nghiệp cấp ba, một cậu thiếu niên căng thẳng ôm bó hoa trà, bối rối đứng trước mặt tôi.
Giấy báo trúng tuyển màu vàng lấp lánh trong tay cậu cũng sáng lấp lánh như cậu .
Cậu : “Thịnh Xuân Lai, tớ đậu rồi.”
...
Sau một lúc im lặng, Triệu Chiêu mới tiếp tục: “Cậu luôn cố chấp tin rằng thứ gì đã đúng thì là đúng, nên tớ không khuyên cậu.”
Khuyên?
Khuyên hòa sao?
Nhưng con người một khi đã có vết rạn, thì không thể nào xích lại gần nhau nữa.
Sợi dây đứt dẫu buộc lại, cũng không thể không có nút thắt.
Có lẽ có người có thể hòa, chắc chắn không ai có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà trở về như xưa.
Làm hòa thì dễ, trở lại như ban đầu thì quá khó.
Tôi không muốn phải tiêu tốn hết mọi hy vọng của mình mới chấp nhận lời chia tay.
Với tôi, như quá nhục nhã.
Cuộc trò chuyện thâu đêm hôm qua không tôi gục ngã, lại khiến Triệu Chiêu ngã bệnh.
Tôi vội vàng đưa ấy đến bệnh viện, chờ rất lâu mới có thể truyền dịch.
“Giục giục giục! Không thấy chúng tôi đang bận sao?”
Cô y tá còn rất trẻ, tính lại chẳng tốt chút nào.
Tôi gật đầu thể hiện sự cảm thông, nhẹ giọng : “Xin lỗi, tôi thấy không khỏe lắm, phiền rồi.”
Thực tế, lúc tôi tìm ta, ta vẫn đang xem mấy video về cung hoàng đạo.
Cô ta sờ soạng tay Triệu Chiêu một lúc, chích một mũi.
Trượt.
Triệu Chiêu rên lên một tiếng, không nhịn nhíu mày, trông cũng tỉnh táo hơn chút.
Cô ta không kiên nhẫn đổi sang tay khác, giọng càng khó chịu hơn: “Mạch máu nhỏ thế này, không chích trúng cũng là bình thường chứ gì?
“Ngay cả đứa trẻ ba tuổi bên cạnh cũng chịu đau giỏi hơn đấy.”
Tôi không nhịn đứng dậy.
Triệu Chiêu liếc tôi, ra hiệu bỏ qua.
Giờ ấy cũng chẳng có sức để cãi cọ.
Sau ba lần chích, cuối cùng Triệu Chiêu cũng truyền dịch.
Cô y tá hừ lạnh một tiếng, không chút biểu cảm thu dây cầm máu lại.
Tôi đứng dậy, định điều chỉnh tốc độ truyền dịch.
Nhưng phát hiện tên trên chai dịch truyền không phải của Triệu Chiêu.
Lấy nhầm thuốc?
Tôi vội gọi một y tá khác đi ngang qua, xác nhận rằng chai thuốc đã bị lấy nhầm.
Triệu Chiêu cố gắng gượng đứng dậy, giọng khàn khàn: “Gọi quản lý của các đến đây, tôi muốn khiếu nại.”
06
Người đến vẫn là y tá ngạo mạn kia.
Cô ta cầm chai thuốc lên xem qua, giọng có phần khó chịu: “Người ta vẫn đứng đây khỏe mạnh, có sao đâu?”
Tôi ta: “Đây là thái độ nhận lỗi nên có của một nhân viên y tế khi phạm phải sai lầm lớn thế này sao?”
Dù từ nhỏ ba mẹ tôi luôn dạy rằng hòa khí sinh tài, nhường nhịn là phúc.
Nhưng ta không hề coi trọng sức khỏe của người khác, sai mà vẫn ngang nhiên như .
Nếu chúng tôi cứ để yên như thế, chắc chắn sẽ lại gặp chuyện.
“Cô mới truyền có một chút, chúng tôi đã rất bận rồi, đừng phiền thêm nữa—”
Triệu Chiêu rút điện thoại ra, ngắt lời ta: “Cô không hiểu tiếng người phải không? Tôi gọi ngay đến đường dây nóng của thị trưởng đây.”
Cô y tá rõ ràng sửng sốt, cắn chặt môi.
Ngẩng mặt lên đầy cứng đầu vẫn không chịu mềm mỏng nhận lỗi.
Mấy người bên cạnh cũng không nhịn .
“Y tá này thái độ tệ lắm, tôi vừa hỏi thêm một câu đã bị mắng rồi.”
“Con tôi mấy ngày nay đến bệnh viện truyền dịch, nó cũng không chịu để này chích cho.”
“Nếu bệnh viện này không gần nhà, ai mà muốn đến chứ…”
“Bảo sao quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân ngày càng tệ, một con sâu rầu nồi canh!”
Thấy người phàn nàn ngày càng nhiều, một y tá khác nhút nhát vội vàng : “Tôi đi gọi bác sĩ Mục đến.”
Bác sĩ Mục?
Tôi mới nhớ ra, đây là bệnh viện Mục Thu Vũ việc.
Lúc vội ra khỏi nhà, tôi bảo tài xế đưa đến bệnh viện gần nhất.
Nên vị bác sĩ Mục trong lời họ...
Bạn thấy sao?