Quà sinh nhật chuẩn bị cho tôi, mua y hệt hai phần.
Cửa hàng từng dẫn tôi đi ăn, cũng dẫn ấy đi một lần.
Anh từ chối giúp người khác xem báo cáo trên điện thoại, ngoại trừ tôi và Lộ Dao gửi cho .
Thậm chí đến cả chuyện khinh thường nhất - trò “chặt một dao” trên ứng dụng PDD, cũng không cưỡng lại sự nũng của Lộ Dao mà theo từng cái.
Họ sẽ về bệnh nhân khó tính lúc nửa đêm, về mấy chuyện bát quái trong các khoa khác.
Còn có rất nhiều biểu cảm chuyên dụng mà tôi hoàn toàn không hiểu.
Lướt mãi, tay tôi vô thức dừng lại ở một ngày giữa tháng Chín.
Khi đó, tôi theo giáo sư biểu diễn ở New York, sốt cao phải nhập viện.
Mục Thu Vũ chênh lệch múi giờ vẫn thức cả đêm để ở bên tôi.
Nhưng cũng chính trong đêm đó, đã ở bên kia.
[ bác sĩ Mục, em vừa gặp ác mộng, hơi khó ngủ, ngủ chưa?]
[Chưa, đang ở bên .]
[…]
[Đừng giận, nếu em thật sự không ngủ , sẽ trò chuyện với em một lúc.]
Chỉ trong khoảnh khắc đó, nước mắt tôi rơi tí tách xuống màn hình, lau thế nào cũng không hết.
Biểu cảm đáng gửi để dỗ dành, tôi thậm chí chưa từng thấy qua.
Sự bình tĩnh khác thường bỗng chốc tan biến.
Hóa ra, người mà nghĩ rằng có ranh giới, biết giữ chừng mực, có trách nhiệm.Trái tim của ta từ lâu đã bắt đầu lang thang.
04
Ảnh đại diện của Lộ Dao đột nhiên nhảy lên dưới tin nhắn của tôi.
[bác sĩ Mục, em hơi chóng mặt, có thể xuống đây ở bên em không?]
[Mục Thu Vũ, nếu không thích em, tại sao còn muốn trêu chọc em…]
[Em cũng rất tốt mà, chỉ là em thua vì gặp muộn hơn ấy một bước!]
[Mục Thu Vũ, là người đầu tiên em chủ theo đuổi, em thích , thật sự rất thích rất thích …]
…
[Ở bên em một lát thôi, chỉ một lát thôi, sau này em sẽ không phiền nữa.]
Ba phút sau——
[Được.]
Mục Thu Vũ ""…
Tôi bình tĩnh lấy điện thoại của mình ra, mở video call.
Ngay lập tức bị tắt đi.
Anh nhanh chóng nhập tin nhắn:
[Sếp vẫn đang hành hạ , về rồi tìm nhỏ của nhé.]
Về?
Còn có thể về nữa sao?
Tôi mệt mỏi ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt đã lạnh ngắt trên mặt từ lâu.
Có lẽ vì thấy tôi không trả lời như mọi khi.
Anh lại gửi thêm một tin nhắn.
[Ngày mai đã xin nghỉ xong rồi, ở sân bay ngoan ngoãn chờ nhé.]
[Dù viện trưởng đến, cũng muốn ở bên nhỏ của thật tốt!]
Tôi .
Đặt điện thoại xuống, từng món đồ của mình tôi dọn dẹp hết.
Kim đồng hồ chậm rãi chỉ mười giờ đúng.
Hai tiếng hóa ra có thể trôi qua nhanh như .
Tôi kéo vali đứng ở cửa, gửi cho Mục Thu Vũ một tin nhắn cuối cùng.
[Lịch trình thay đổi, không quay về nữa.]
Con đường giữa tôi và , kết thúc rồi.
Mục Thu Vũ trả lời rất nhanh:
[Bạn nhỏ lần này lại đi lưu diễn ở đâu ? Đi bao lâu? Anh nhớ em quá.]
Tôi kéo nhẹ khóe miệng, không trả lời nữa.
Nếu thông minh hơn một chút, che giấu những sự phản bội này.
Có lẽ tôi sẽ mãi , sống trong sự tốt đẹp mà tôi thích.
Tiếc rằng, không giấu .
Còn tôi, cũng không chịu đựng nổi.
Mục Thu Vũ, Thịnh Xuân Lai.
Hóa ra, dù cái tên có hợp đến đâu, mở đầu có tuyệt vời đến mức nào.
Cuối cùng vẫn không tránh cảnh “lan nhân tụ quả.”
"Nếu đã hai lòng, từ nay xuân thu chẳng vương vấn, phong nguyệt chẳng liên quan."
05
Tôi kéo vali đứng trước cửa nhà Triệu Chiêu.
Cô ấy là cùng phòng đại học của tôi, người từng tuyên bố chắc chắn sẽ phù dâu số một trong đám cưới của tôi và Mục Thu Vũ.Hồi đó, Mục Thu Vũ lo sợ tôi bị người khác theo đuổi, đã sớm lên kế hoạch cho ba người cùng phòng của tôi: “Quân sư Trương Đình Đình, tham mưu trưởng Triệu Chiêu, và pháo thủ truy kích Từ Hiểu. Chỉ cần thu phục ba người này thì nhỏ của tôi sẽ không chạy thoát.”
Có lẽ mùa đông ở Hàng Châu vẫn còn quá lạnh.
Lạnh đến mức mắt tôi đỏ hoe, mũi cũng đỏ ửng.
Triệu Chiêu hơi sững người, mở miệng không gì.
Sau khi rửa mặt xong, tôi khoác áo bông đứng rất lâu trên ban công.
Lâu đến mức mặt tôi cũng tê cứng vì lạnh.
Bạn thấy sao?