Nhưng rốt cuộc từ lúc nào, mối này đối với lại trở thành gượng ép đến ?
Thậm chí khiến cảm thán "đáng tiếc là không có nếu"?
Tôi không biết giờ phút này, tôi nên vào trong đối chất với hay trực tiếp chia tay .
Tôi cũng không hiểu tại sao ——
Tại sao cậu thiếu niên bảy năm trước chỉ vì một câu của tôi "Thích trai là bác sĩ", mà dứt khoát chọn học y?
Tại sao trong khi mỗi ngày vẫn quan tâm tôi từng chút một, vẫn có thể chu đáo với một khác như ?
02
Hàng Châu hiếm khi có tuyết.
Tôi đi bộ vô định dọc lề đường, xa xa toàn là ánh đèn xe màu đỏ.
Con đường khi nãy còn thông thoáng, sao trong chớp mắt đã kẹt cứng xe cộ?
Rõ ràng cứ nghĩ mọi thứ đều tiến về tương lai một cách thuận lợi, sao lại đột ngột không thể đi tiếp?
Tôi vẫn nhớ một ngày nọ năm lớp 12, tôi vừa cắn đầu bút vừa ngẩn ngơ bàn đầy bài tập.
Tiếng nhạc của Thanh Phong vang vọng từ radio, cả tòa nhà như rạo rực.
Mục Thu Vũ ngồi sau tôi bất ngờ vỗ vai tôi:
"Thịnh Xuân Lai, tôi nhé."
Tôi quay đầu lại, ngơ ngác :
"Gì cơ?"
Anh căng thẳng tôi, từng chữ một:
"Tôi muốn em, đã nghĩ rất lâu rồi."
Tôi không thể tin nổi …
Thì ra người thầm thương tỏ , chính là khoảnh khắc vạn vật bừng sáng.
Là pháo hoa nở trong tâm trí, biến thành ngân hà trong đôi mắt .
Tiếng nhạc từ radio ngày càng lớn:
"Tôi từng biến tuổi trẻ thành dáng hình ấy, từng gảy lên mùa hè rực rỡ từ đầu ngón tay, trái tim rung thì hãy cứ để mọi chuyện thuận theo duyên số——"
Tôi thậm chí vẫn nhớ rõ ánh mắt , vừa nghiêm túc vừa kiên định.
Mọi người đều đã chạy ra khỏi lớp học, chỉ còn lại tôi và .
Tôi ngây ngốc gật đầu, rồi lại lắc đầu:
"Tôi… tôi thích trai là bác sĩ."
"Tôi sẽ thi! Tôi chắc chắn sẽ đậu!"
…
Anh hào hứng lấy ra bảng xếp hạng thi thử vừa phát.
Điểm đủ để vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
"Thịnh Xuân Lai, em không lừa tôi nhé."
Nhìn nụ mãn nguyện của , tôi cứng đờ quay người đi.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thình thịch—thình thịch—
Mười tám tuổi, Mục Thu Vũ vì Thịnh Xuân Lai mà từ bỏ ngành máy tính để chọn học y.
Mười tám tuổi, Mục Thu Vũ từ nay về sau, Thịnh Xuân Lai là yếu tố duy nhất cân nhắc khi đưa ra quyết định.
Mười tám tuổi, Mục Thu Vũ đi khắp Hàng Châu tìm đến những ngôi chùa linh thiêng nhất, cầu Bồ Tát phù hộ để tỏ thành công với Thịnh Xuân Lai.
Nhưng trái tim chân thành nóng bỏng của tuổi mười tám, đặt ở tuổi hai mươi lăm, dường như đã không còn giá trị nữa.
03
Tôi ngồi trong phòng của Mục Thu Vũ, cầm máy tính bảng lần đầu tiên mở WeChat của ấy.
Tôi - nhỏ này vẫn là mục ghim trên đầu của ấy.
Lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở chiều nay.
[Ngày mai sẽ cố xin nghỉ, tự mình đi đón nhỏ của !]
Thật ra, hôm nay tôi đáp máy bay, ý định ban đầu là xuất hiện sớm ở Hàng Châu để tạo bất ngờ cho Mục Thu Vũ.
Nhưng ai ngờ, chỉ có kinh ngạc mà không có vui mừng.
Tôi bấm vào ảnh đại diện của Lộ Dao, tiện tay kéo lên xem.
Hóa ra, lịch sử trò chuyện của họ chưa từng bị xóa, đến hôm nay vừa tròn nửa năm.
Họ gần như ngày nào cũng trò chuyện.
[Hôm nay nghe bác sĩ Mục chưa ăn sáng, vừa hay em mang thêm ít đồ ăn vặt cho nhé~]
[Báo cáo bác sĩ Mục, hôm nay đồ ăn ngoài đến nhanh quá! Chắc chắn là đồ chế biến sẵn rồi! Em sẽ giúp bác sĩ Mục tránh chỗ này nha!]
[Mang cà phê cho bác sĩ Mục nè~ Anh là “mua một tặng một”, chính là cái "tặng một" đó~]
[Huhuhu~ May mà có bác sĩ Mục hôm qua, nếu không em chẳng biết phải sao nữa… Tối nay tan em mời bác sĩ Mục ăn cơm nhé~]
[To-do list của Dao Dao! Mỗi ngày đều phải nhớ mang hạt giòn cho bác sĩ Mục! Không thể để em nuôi đói bác sĩ này !]
[Hóa ra bác sĩ Mục là sinh viên nghệ thuật, thảo nào rất biết cách ăn diện, không như em, đến kem nền và kem chống nắng còn không phân biệt nổi, ngốc chết đi ~]
…
Mục Thu Vũ từ chối lúc đầu, rồi thỉnh thoảng đáp lại, sau cùng câu nào cũng trả lời.
Bạn thấy sao?