Không Chút Vấn Vương – Chương 1

Khi đến gặp Mục Thu Vũ, tôi cờ lướt thấy một bài đăng trên một diễn đàn sách:

[Nhật ký crush một sinh viên y khoa.]

 

Những đoạn chat đầy ẩn ý đã khiến không ít người hâm mộ như mùa. 

 Cho đến khi tôi lướt đến bài đăng mới nhất, đăng cách đây hai phút —

 

Tác giả bài đăng và crush của ấy mặc áo blouse trắng, nhau đầy ăn ý. 

 Phần bình luận bên dưới như bùng nổ:

 

"Nếu thế này mà không gọi là , thì còn cái gì gọi là nữa?"

 

"Làm ơn mau đến với nhau đi! Tôi dọn sẵn giường cho hai người rồi!"

 

"Đã hai phút trôi qua rồi! Hẹn hò chưa? Kết hôn chưa? Sinh con chưa?"

 

"Trời ơi sao mà ngọt thế này! Xin ông trời ban cho tôi một trai là bác sĩ đi!"

 

...

 

Nhưng gương mặt này, dù có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra. Nếu không phải Mục Thu Vũ, thì còn là ai?

 

Tôi bình tĩnh lưu lại tất cả các bài đăng.

 

Ngày rời đi, Mục Thu Vũ hỏi tôi:

 

"Cô nhỏ của lần này lại đi bao lâu nữa đây?"

 

Anh ấy nghĩ rằng tôi lại ra nước ngoài lưu diễn.

 

Lần này, tôi không trả lời .

 

"Một khi người sinh lòng hai ý, từ nay Xuân Thu chẳng còn vương, phong nguyệt chẳng còn liên quan."

 

01

 

Tôi tay kéo vali, tay còn lại ôm một quả bóng rổ. 

 Trên đó là chữ ký của cầu thủ mà Mục Thu Vũ thích nhất.

 

Vị trí đăng bài chính là nhà hàng tư nhân này, ngay bên cạnh bệnh viện nơi Mục Thu Vũ đang thực tập.

 

Giờ cơm đã qua từ lâu, chỉ còn lại vài người trong các phòng bao.

 

"Ôi trời, các cậu đừng trêu nữa~ Tôi và bác sĩ Mục thật sự chỉ là tốt thôi mà." 

 Giọng nữ dịu dàng vang lên từ không xa, mang theo chút ngượng ngùng khó hiểu. 

 Miệng bảo đừng , ngữ điệu lại đầy vẻ mập mờ.

 

Những người trong phòng dường như đều hiểu ngầm, thi nhau ghép đôi cho hai người họ.

 

"Cô đừng chối, thật đấy, mấy lần ca đêm sai không phải đều nhờ Tiểu Mục giúp đỡ dọn dẹp hậu quả sao?"

 

"Đúng thế, người ở các khoa khác đều đang bàn tán về quan hệ của hai người đấy."

 

"Người dũng cảm thì sớm hưởng , Lộ Dao này, đừng chần chừ nữa, Tiểu Mục là cực phẩm đấy!"

 

 

"Nhưng tôi nhớ hình như bác sĩ Mục đã có rồi mà?"

 

Tôi vô thức cắn chặt môi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thậm chí nghĩ người bị hỏi sẽ lập tức phủ nhận.

 

"Ừ."

 

Là giọng của Mục Thu Vũ.

 

Hơi khàn khàn.

 

Anh bị viêm mũi dị ứng, mỗi khi đổi mùa là dễ phát bệnh. 

 Vì , mỗi lần lưu diễn nước ngoài vừa kết thúc, việc đầu tiên tôi là tìm thuốc trị viêm mũi cho .

 

Nghe khẳng định, tôi không tự chủ thở phào nhẹ nhõm. 

 Có lẽ thật sự là tôi nghĩ quá nhiều, có lẽ chỉ là đó đơn phương mà thôi.

 

Phòng bao đột nhiên chìm vào im lặng.

 

"Không phải chứ... Anh với Lộ Dao thật sự không có khả năng sao?"

 

"Tôi và đã ở bên nhau gần bảy năm rồi, đã quen với nhau từ lâu. Đợi tôi ổn định ở đây, chúng tôi sẽ kết hôn."

 

Mục Thu Vũ tiếp tục :

 

"Lộ Dao là một tốt, tôi không xứng với ấy ——"

 

"Hai người ở bên nhau nên vì thích nhau, thói quen thì tính là gì chứ? Anh không có chút nào thích tôi sao? Nếu là tôi… gặp trước thì sao?"

 

Giọng nghẹn ngào mang theo uất ức và không cam lòng vang lên.

 

Tựa như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng tôi cũng nghe giọng quen thuộc:

 

"Có lẽ. Nhưng đáng tiếc là không có nếu."

 

Có lẽ. Nhưng đáng tiếc là không có nếu.

 

Tôi đứng ngoài cửa. 

 Muốn khóc, lại không khóc

 Thấy buồn , cũng không nổi.

 

Từng từ mà Mục Thu Vũ ra giống như từng cái tát, khiến tôi á khẩu không trả lời .

 

Chúng tôi đã ở bên nhau gần bảy năm, từ cái tuổi đẹp nhất mười tám đến bây giờ. 

 Chúng tôi đã cùng nhau bước qua từng chiếc lá rơi trong học viện y, hít thở từng hương hoa quế trong học viện âm nhạc. 

 Chúng tôi đã gặp cha mẹ hai bên, thậm chí còn chọn xong nhà cưới.

 

Anh từng ôm tôi trong pháo hoa rực rỡ đầy trời, nước mắt rơi lã chã, thì thầm bên tai tôi hết lần này đến lần khác. 

 "Học y rất buồn tẻ và gian khổ, em là niềm tin duy nhất của suốt những năm qua."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...