Quay lại chương 1 :
Lại thêm hai cái tát giáng xuống, tôi ta từ trên cao:
“Tôi từ trước đến nay đã bao giờ sợ ta?
“Phó thị bây giờ thành cái dạng gì rồi, nghĩ tôi không biết sao?
“Cô lấy đâu ra tự tin mà lên mặt với tôi? Một cái công ty đang bên bờ vực sụp đổ thôi mà!”
“Dừng tay!”
Cánh cửa bất ngờ bị đá tung.
Giang Du khóc nức nở lao vào lòng Phó Viễn Tri:
“Tổng giám đốc Phó!”
Nhưng Phó Viễn Tri chỉ đứng đó, tôi không rời.
Tôi vuốt nhẹ mái tóc, mỉm :
“Tổng giám đốc Phó cuối cùng cũng chủ đến bàn chuyện rồi à?”
“Diệp Diệp…”
Anh ta trông như muốn gì đó lại ngập ngừng.
Giang Du sốt ruột, kéo tay Phó Viễn Tri:
“Tổng giám đốc Phó, mặt em đau quá, mau giúp em trả thù đi!”
“Ra ngoài.”
Giọng Phó Viễn Tri lạnh băng.
8
Giang Du sững người: “Tổng giám đốc Phó?”
“Ra ngoài!”
Lần này, giọng ta lớn hơn một chút.
Giang Du mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng không dám cãi lại. Cô ta trừng mắt tôi một cái, rồi quay lưng rời khỏi căn phòng.
Cùng lúc, những người không liên quan cũng đưa ra ngoài.
Tôi phất tay ra hiệu cho cấp dưới cũng ra ngoài chờ, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Viễn Tri, tôi bật lạnh:
“Tổng giám đốc Phó đến để bênh vực vị hôn thê của mình sao?”
Anh ta nhắm mắt lại, khẽ thở dài:
“Đừng nữa.”
“Sao? Không phải rất muốn thấy ta mặc váy cưới sao?”
“Diệp Diệp.”
Anh ta tiến lại gần, thẳng vào mắt tôi:
“Em thật sự không ghen sao? Không thấy buồn chút nào à?”
Tôi ngẩn người ta, không hiểu nổi đang muốn gì.
Anh bật , đầy giễu cợt, rồi khẽ thở dài:
“Được rồi, thua rồi.
“Anh không ngờ, bây giờ em chẳng thèm quan tâm đến việc thân mật với người phụ nữ khác nữa.”
Tôi ra ngoài cửa sổ:
“Không phải ‘người phụ nữ khác’. Tôi từng rồi, chúng ta chắc chắn sẽ ly hôn. Chỉ là mãi không chịu ký thôi.”
“Tất nhiên là không đồng ý!”
Giọng ta bỗng trở nên kích :
“Tại sao phải đồng ý? Chưa từng có ai khiến sâu đậm như em! Cả đời này, có lẽ cũng không thể ai khác như đã từng em!
“Cho nên mới dùng áp lực, dùng sự lãng mạn, dùng đủ mọi cách cứng rắn lẫn mềm mỏng—chỉ mong một trong số đó có thể khiến em quay đầu.
“Nhưng em thì sao…”
Mắt đỏ lên:
“Anh cố để Giang Du ở lại, để chọc tức em. Nhưng bây giờ… em còn lạnh lùng hơn cả những gì tưởng.”
Tôi cau mày:
“Những lời như thế, định lặp lại bao nhiêu lần nữa?”
Phó Viễn Tri gượng:
“Yêu, vốn dĩ là như mà, đúng không?”
Tôi chợt thấy mệt mỏi.
Những nguyên tắc tôi từng , giờ đây tôi không muốn nhắc lại nữa.
Vì , tôi quay người định mở cửa rời đi.
Nhưng không ngờ vấp phải một chiếc khăn choàng rơi dưới đất, suýt chút nữa thì ngã.
9
Tiếng chó con kêu “gâu gâu” vang lên.
Giang Du lập tức lao đến ôm lấy con chó vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, sau đó trừng mắt tôi:
“Cô Tô, ra ngoài thì ít nhất cũng phải đường chứ? Đây là quà sinh nhật tổng giám đốc Phó tặng tôi đấy.”
Tôi khựng lại.
Phó Viễn Tri trước giờ chưa từng cho phép mang thú cưng vào công ty. Dù chỉ là một con mèo hoang vô đi lạc vào, cũng sẽ bị lập tức đuổi đi.
Tôi từng mang một vẹt nhỏ đến văn phòng, ngay trong ngày hôm đó, ta đã ra thông báo cảnh cáo.
Tôi tưởng rằng lo vật ảnh hưởng đến thiết bị trong văn phòng, nên từ đó về sau không dám mang gì theo nữa.
Nhưng bây giờ, Giang Du thả chó chạy khắp nơi trong khu việc, tôi mới hiểu—
Hóa ra không phải như .
Điều khiến tôi sốc hơn chính là… chiếc khăn choàng dưới con chó.
Thấy tôi chằm chằm vào chiếc khăn, Giang Du mỉm :
“Ồ, đây chẳng phải chiếc khăn chị từng đan sao? Tay nghề còn khéo hơn cả người giúp việc nhà tôi đấy. Tôi vừa đã thích, thấy rất hợp chỗ nằm cho Mặc Mặc của tôi, cảm ơn chị nhé.”
Tôi siết chặt tay đến mức móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay—
Chiếc khăn này, là tôi đan cho Phó Viễn Tri vào năm đầu tiên đến Thượng Hải.
Trời đông giá rét, tôi sợ bị lạnh, một chưa từng khâu vá gì đã tự đâm vào tay chảy máu không biết bao nhiêu lần, hỏng vô số chiếc khăn, cuối cùng mới hoàn thành một cái vừa ý.
Vậy mà giờ đây, Phó Viễn Tri lại thản nhiên đem nó cho chó của Giang Du ổ…
“Diệp Diệp.”
Bạn thấy sao?