Hình như ấy vô tìm ra phương pháp học phù hợp cho mình rồi.
Để cho họ có cảm giác thành tựu, mỗi lần nghe xong tôi cũng “hiểu” đôi chút.
Chỉ là mỗi lần có điểm thi, ánh mắt của Lục Tranh và Lâm Tĩnh Nguyệt tôi đều mang chút thất vọng.
Tôi cũng thấy hơi có lỗi với họ.
Nhưng điều đáng mừng là thành tích của Lâm Tĩnh Nguyệt thật sự có tiến bộ, sau khi quen với việc giảng bài cho tôi.
Bạn cùng bàn của Lục Tranh — Khổng Phàm, thấy tôi cứ quay xuống hỏi bài hoài, không nhịn trêu chọc:
“Này Tạ, cậu cứ suốt ngày hỏi bài Lục thế, không phải là thích ấy rồi chứ?”
Khổng Phàm tính cách hoạt bát, gần như ai trong lớp cũng quen biết cậu ta, kể cả mấy hơi hướng nội.
Tôi với cậu ta:
“Rõ à?”
Cậu ta không ngờ tôi thẳng thắn thừa nhận như thế, ngay cả Lục Tranh cũng bất ngờ.
Khổng Phàm ngẩn người.
Ánh mắt Lục Tranh tôi, lát sau, ấy như thể từ chối theo thói quen, giọng thản nhiên:
“Đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi.”
Tôi cong mắt với :
“Sao lại gọi là lãng phí thời gian chứ? Cậu Lục, người và thành tích, tôi phải giành một trong hai chứ?”
Lục Tranh: “…”
Khổng Phàm ở sau lưng ấy giơ ngón cái với tôi.
Một lúc sau, Lục Tranh mặt không cảm :
“Dựa vào hình hiện tại của cậu, thành tích có khi cũng không giành đâu.”
Anh ấy lạnh lùng như cũng đẹp trai quá đi mất.
Để không phụ lòng các “thầy nhỏ” của mình, trong kỳ thi cuối kỳ, tôi đã “tiến bộ” đôi chút.
Sau đó lấy lý do là có tiến bộ, hết lời khen ngợi công lao của Lục Tranh và Lâm Tĩnh Nguyệt, rồi riêng tư đề nghị Lục Tranh gia sư cho tôi trong kỳ nghỉ hè.
Tôi đã tìm hiểu rồi, bình thường vào kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông, Lục Tranh hay dạy kèm cho mấy nhỏ lớp dưới, học phí không cao, đa số là phụ huynh quen nhờ dạy cho con họ.
Có lúc vài học sinh sẽ cùng đến nhà học.
“Thầy Lục nè em ra giá cao hơn mấy kia, hơn nữa em lại là cùng lớp của thầy nè dạy một học sinh dốt như em không phải càng có thành tựu sao?”
“Thầy Lục dễ thương ơi, ơn nha~ em biết thầy đẹp trai tốt bụng, chắc chắn sẽ không bỏ rơi học học kém như em đúng không~?”
4
Ngoài dự đoán, Lục Tranh lại đồng ý lời mời học kèm một-một của tôi.
“Cậu Tạ Lan Thư, cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi đồng ý là vì cậu trả tiền cao, dạy cậu còn dễ hơn đám nhóc tiểu học ồn ào kia.”
“Còn nữa, đừng có suy nghĩ linh tinh, tôi không sớm.”
Một thiếu niên rất nghiêm túc.
Tôi mỉm :
“Không phải là cậu không biết từ chối người ta à?”
Lục Tranh tôi không hiểu.
“Lục Tranh, khi từ chối người ta thì nên là cậu không thích ấy, chứ không phải là không sớm,” tôi chống cằm , “Nếu không, tôi có thể là chờ đến tháng Sáu năm sau thi đại học xong sẽ tỏ với cậu, lúc đó cậu đồng ý không?”
Lục Tranh: “…”
Có vẻ như hơi đuối lý rồi, càng thêm thú vị.
Một lúc sau, Lục Tranh lạnh lùng :
“Tôi không thích cậu.”
“Không sao, tôi tin rằng mưa dầm thấm lâu, có công mài sắt có ngày nên kim.”
“…”
Trêu chọc Lục Tranh đúng là chuyện rất vui, ấy đẹp trai, lúc ngượng còn cố ra vẻ bình tĩnh, thật ra tai đỏ hết lên.
Tâm tính của thiếu niên coi như kiên định, không giỏi che giấu.
Hình như cũng có chút thích tôi.
Sau khi buột miệng câu “con cái” kia, đã im lặng rất lâu, có vẻ đang âm thầm tiêu hóa nỗi hối hận trong lòng.
“Tạ Lan Thư, cậu thường hay trêu người khác thế à?” Một lúc sau bỗng mở miệng hỏi tôi.
“Sao thế ?” Tôi hớn hở trả lời, “Tôi chỉ trêu cậu thôi.”
“Nói dối, bình thường cậu cũng hay trêu Lâm Tĩnh Nguyệt mà.”
Vậy thì tôi chính xác hơn:
“Tôi chỉ trêu mỗi cậu là con trai, chưa?” Tôi chằm chằm, cong mắt, “Chứ có thấy tôi trêu Khổng Phàm đâu, đúng không?”
Thế là Lục Tranh lại im lặng, trước khi im lặng còn không quên nhắc tôi mau bài.
Anh nhận tiền của tôi, nên rất có tinh thần trách nhiệm, coi việc nâng cao thành tích của tôi là chuyện lớn, rất tận tâm.
Ngày nào cũng lập kế hoạch ôn tập cho tôi, chủ nhắn tin nhắc nhở, chẳng phải cũng là một cách bồi dưỡng cảm sao?
Trường có mở phòng học tự học cho học sinh lớp 12, ngoài ra còn có phòng tự học trong thư viện cũng mở cửa.
Để không phiền người khác, tôi và Lục Tranh thường đặt chỗ phòng tự học cá nhân trong thư viện.
Mỗi ngày tôi bài tập, cũng ngồi cạnh bài, chỉ khác là tôi bài cơ bản, còn bài thi học sinh giỏi, thỉnh thoảng lại liếc tôi một cái, rồi thở dài.
“Tạ Lan Thư,” bỗng gọi tôi.
“Ừ?”
“Tôi trả lại cậu một nửa tiền, sau này ra ngoài đừng là tôi từng dạy kèm cho cậu.”
Anh tôi sẽ hỏng danh tiếng của trong giới giáo dục.
“…”
“Không ,” tôi nghiêm túc từ chối, “Thầy Lục à, một ngày thầy, cả đời thầy.”
Việc tôi và cứ đi cùng nhau như , dĩ nhiên có không ít học ở lại tự học hè cũng thấy, thế là quan hệ giữa tôi và càng trở nên mập mờ.
Ngay cả Khổng Phàm cũng lén giơ ngón cái với tôi.
Tôi chia sẻ “tin đồn” của chúng tôi với Lục Tranh:
“Thầy Lục nè có cần tôi đứng ra đính chính không?”
Lục Tranh liếc tôi một cái:
“Nếu cậu có thể lọt vào top 100 khối trong năm lớp 12, tôi sẵn sàng nam chính của tin đồn đó.”
Anh cũng hài hước ghê.
Tôi không ngớt:
“Phần thưởng này hấp dẫn quá, nếu tôi vào top 10 thì tin đồn có thành thật luôn không?”
Anh chằm chằm mặt tôi hồi lâu mới :
“Đợi cậu thi rồi hãy .”
5
Tháng Tám, tôi vẫn đến trường tự học như bình thường.
Còn chưa bước qua cổng trường thì đã thấy một bóng dáng phiền phức ngay trước cổng.
Bước chân tôi khựng lại, vừa mới xoay người đã nghe có người gọi tên tôi.
“Tạ Lan Thư.”
Bất đắc dĩ, tôi quay người lại, bước về phía người đàn ông trung niên kia.
Quần áo ông ta mặc trông rất sang trọng, bên cạnh còn có một chiếc xe sang giá hàng chục triệu tệ.
“Ba.” Tôi mặt không cảm gọi một tiếng.
“Con còn nhớ ta là ba con à!” Trương Trạch Lương tôi đầy khó chịu.
“Ông có chuyện gì?”
Trương Trạch Lương : “Hôm nay là sinh nhật dì Khâu của con, ta nghĩ cả nhà cùng ăn bữa cơm, tiện thể con gặp em trai con, em bồi dưỡng cảm một chút.”
Khóe miệng tôi giật giật:
“Ba à, ông thú vị thật đấy. Tôi nhớ mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, tôi là con một, ở đâu ra em trai ?”
“Con!” Ông ta giơ tay chỉ vào tôi, cố kìm nén cơn giận:
“Ông ngoại con mất rồi, bây giờ ta với em con là những người thân máu mủ còn lại của con trên đời này. Dì Khâu dù sao cũng là trưởng bối, con đi chúc mừng sinh nhật bà ấy thì sao chứ?”
“Tiểu tam từ khi nào lại thành trưởng bối của tôi rồi?” Tôi thẳng vào ông ta, “Sao, tưởng tôi hồi đó còn nhỏ thì quên hết à? Chuyện ông với bà ta bị mẹ tôi bắt tại trận, có cần tôi nhắc lại lần nữa không…”
Chưa kịp hết câu, một cái tát vang dội quét ngang mặt tôi, đầu tôi nghiêng sang một bên.
“Chuyện của người lớn từ khi nào tới lượt con bé như mày xen vào? Mày tưởng họ Tạ thì tao không phải là ba mày chắc?” Trương Trạch Lương như thể bị giẫm phải đuôi, quát ầm lên.
Lúc này cổng trường cũng không phải hoàn toàn vắng người.
Mấy học sinh đi ngang đều tôi và Trương Trạch Lương với ánh mắt kinh ngạc.
Tôi khẩy một tiếng:
“Làm rồi mà còn sợ người ta à? Hồi đó ông mà chịu ly hôn, tôi còn ông cao thêm chút, chính ông là người kéo dài để mẹ tôi bệnh không qua nổi, cuối cùng còn đến tranh gia sản. Không phải ông sao?”
“Ăn chơi với tiểu tam bằng tiền của mẹ tôi chưa đủ, giờ còn muốn chuyện cha con với tôi, ông tin nổi không?”
Trương Trạch Lương lại giơ tay định đánh tiếp, tôi đâu có ngốc mà để bị đánh lần nữa.
Trước khi ông ta ra tay, có người chặn tay ông ta lại, kéo tôi ra phía sau.
“Ông định gì ngay trước cổng trường ?” Giọng Lục Tranh lạnh như băng vang lên.
Trương Trạch Lương Lục Tranh chắn trước mặt tôi, cau mày:
“Tôi là ba nó, tôi dạy dỗ con mình, liên quan gì đến cậu?”
Lục Tranh liếc tôi một cái, không biết nghĩ gì, rồi quay lại :
“Ông ông là ba ấy? Ai biết thật hay giả?”
Trương Trạch Lương Lục Tranh rồi tôi, tức giận quát:
“Mày đã chẳng ra gì trong chuyện học hành rồi, còn sớm trong trường nữa à?”
“Dù sao tao cũng là ba mày, mới tí tuổi đầu mà quen mấy thằng con trai linh tinh thế này, sau này hối hận cũng muộn!” Trương Trạch Lương giọng đau lòng giả tạo.
“Tao bảo mày về nhà bồi dưỡng cảm với em trai mà sai à? Mày tưởng chỉ mình mày giữ những thứ ông ngoại để lại chắc?”
“Là bồi dưỡng cảm hay có ý đồ khác, tự ông rõ nhất,” tôi vẫn mặt không cảm , “Tôi không có em trai.”
Cuối cùng Trương Trạch Lương không nhịn nổi lại định tay:
“Mày phải theo tao về!”
Lục Tranh vẫn chắn trước mặt tôi:
“Ông mà còn tới gần, tôi sẽ gọi bảo vệ trường ngay!”
“Thằng nhãi, chuyện tao dạy con tao liên quan gì mày, tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dây dưa với Tạ Lan Thư, tao sẽ báo cho phụ huynh nhà mày biết!”
Bạn thấy sao?