Không Cần Làm Chó [...] – Chương 1

Lục Tần Chấp gửi lịch sử tin nhắn tôi theo đuổi ấy vào nhóm chat của đám em.

“Nhìn xem, đúng kiểu chó săn.”

Cả nhóm nhao nhao cợt tôi.

Tôi âm thầm kết với chàng mỉa mai tôi nặng nề nhất trong nhóm.

Lần họp mặt sau đó, Lục Tần Chấp lại giở trò cũ, cố ý tôi bẽ mặt trước mọi người.

Nhưng người em kia đột nhiên chắn trước mặt tôi, bảo vệ tôi.

Lục Tần Chấp mặt tối sầm, hỏi ta: “Cậu có ý gì đây?”

1

Chiều Valentine, trong ký túc xá rất náo nhiệt.

Người thì trang điểm, người thì thay đồ, tất cả đều chuẩn bị cho buổi hẹn tối nay.

Chỉ có tôi ôm nửa gói khoai tây chiên còn sót lại, mở máy tính bảng lên cày phim.

Từ Uyển thay chiếc váy thứ N mà vẫn không vừa ý, cuối cùng lại mò đến tủ đồ của tôi.

“Nhìn xem, chiếc váy này của cậu đẹp thật đấy.”

Đó là một chiếc váy bó sát màu đỏ mận, đường nét khéo léo đầy quyến rũ.

Tôi đã chọn nó từ một tháng trước, khi hẹn ăn tối với Lục Tần Chấp vào đêm nay.

Từ Uyển hỏi tôi: “Tối nay không ai rủ cậu đi chơi à?”

Thấy tôi không trả lời, ấy nhếch mép, gọi thẳng tên: “Lục Tần Chấp lại không trả lời tin nhắn của cậu đúng không?”

Tên ấy vừa nhắc tới, cả phòng đều bất giác sang.

Lục Tần Chấp luôn là tâm điểm của mọi câu chuyện, vừa đẹp trai, vừa học giỏi, cuộc sống của ấy như một trò chơi dễ dàng.

Tình cảm cũng thế.

Một người lớn lên trong sự ngưỡng mộ, bên cạnh chưa bao giờ thiếu những xinh đẹp, chủ .

Còn tôi, chỉ cờ là hàng xóm học chung từ tiểu học đến đại học.

Dù có lợi thế gần gũi, tôi vẫn chỉ dừng lại ở mức đó.

Tôi lấy điện thoại ra, avatar ghim trên đầu không hề có dấu chấm đỏ.

Tôi không nhắn ấy, ấy cũng chẳng chủ nhắn tôi.

Chín giờ rưỡi, tôi đã xem xong phim, trong ký túc xá chỉ còn lại mình tôi.

Tay áo chiếc váy đỏ mận bị Từ Uyển dính một chút phấn nền, tôi ngồi xổm cẩn thận lau đi.

Nhưng không thể lau sạch .

gì cũng vô ích.

Đang nghĩ như , điện thoại reo.

Một dãy số lạ, tôi nhận ra ngay lập tức.

Không dám lưu tên, vì không muốn bản thân quá để tâm.

Nhưng thực ra đã thuộc lòng từ lâu.

“Alo?”

Tôi vô thức cào cào viền móc áo, cố chuyển sự ý của mình đi.

Anh ấy trước, như nghe chút ấm ức tôi cố nén trong giọng , dịu dàng an ủi: “Ra ngoài chơi không?”

Giọng điệu ranh mãnh, kéo dài đầy lười biếng, đúng kiểu ấy.

Thì ra vẫn nhớ.

“Bây giờ là chín rưỡi rồi.” Tôi .

“Vậy thì sao?” Anh hỏi lại.

“Mỗi lần rủ tôi đều gấp gáp như hả? Lục Tần Chấp, không lịch sự chút nào đâu.”

Tôi : “Có phải bị người ta cho leo cây rồi mới nhớ tới tôi không?”

Giọng điệu tôi nhẹ nhàng, trong lòng vẫn rất để ý phản ứng của .

Thế , tôi đợi mãi mà không thấy trả lời.

Đầu dây bên kia im lặng lạ thường.

Tôi tưởng là mạng lag, đang định chuyển sang dùng dữ liệu di thì phát hiện ra ấy đã cúp máy.

Trong màn hình chat, dưới đoạn tin nhắn dài màu xanh lá của tôi, ấy chỉ trả lời hai câu mới nhất.

Lục: 【…】

Lục: 【Tùy em, không ép.】

Tôi vô thức gõ vào khung tin nhắn: “Em chỉ thôi mà”, định giải thích.

Nhưng tay tôi khựng lại trước hai dòng ngắn gọn của ấy.

Tôi đợi cả buổi tối, cúp là cúp.

Cuối cùng, tôi xóa hết, viết lại: 【Anh giận à?】

Nhấn gửi.

Anh ấy trả lời ngay: 【Không ra sao?】

Ý là muốn tôi xuống nước, như mọi lần.

Tôi cũng nhắn lại ngay: 【Vậy thì cứ giận đi.】

Rồi thẳng tay chặn luôn.

Quay người mở app học từ vựng.

Hừ, đàn ông à?

Chị học luôn 100 từ cho xem.

Hai tiếng sau, lúc tôi gần học xong thì nhận cuộc gọi từ Lục Tần Chấp.

“Đói không?”

“Không đói.” Giọng tôi lạnh nhạt.

“Xuống đi, mang đồ ăn khuya cho em.”

Tôi thò đầu ra cửa sổ xuống.

Quả nhiên, trước ký túc xá là chiếc xe màu đen của .

Anh mặc áo khoác dáng dài gọn gàng, khiến làn da trắng lạnh càng thêm nổi bật. Anh lười biếng tựa vào cửa xe, ánh mắt đúng hướng cửa sổ của tôi, khẽ , giơ lên hộp cháo hải sản còn nóng hổi.

Đó là món tôi từng mua cho khi bị sốt.

Tôi bước xuống cầu thang, cờ đi ngang hai cùng phòng vừa từ ngoài về.

“Đó không phải là Lục Tần Chấp bên khoa Y sao?”

“Ai cơ?”

“Chính là chàng siêu đẹp trai ở cổng ấy, tôi từng xem video quay ấy nữa.”

Tôi đẩy cửa ký túc xá, đưa tay định lấy túi cháo hải sản.

Nhưng bị đầu ngón tay giữ chặt, không kéo nổi.

“Đưa điện thoại đây.” Anh chìa tay kia ra.

“Không đưa.”

Tôi buông tay, quay người định về lại ký túc xá.

Anh dùng một tay kéo tôi lại, nhanh như chớp rút điện thoại từ túi tôi ra.

Tôi vội giật lại: “Anh gì đấy? Anh đâu biết mật khẩu mà…”

Chưa dứt câu, đã mở khóa thành công.

“Có gì mà không biết?”

Anh sâu hơn, giữ chặt tôi, vài thao tác nhanh chóng kéo tên mình ra khỏi danh sách chặn.

nằm ở mục ghim, nên rất dễ tìm.

Vì mật khẩu là ngày sinh của , nên càng dễ đoán.

Rõ ràng, cái gì cũng biết.

“Của em đây, ăn no rồi ngủ.” Anh đặt túi cháo ấm vào tay tôi: “Anh như đang nuôi lợn .”

Tôi ngẩng lên, thẳng vào mắt .

“Lục Tần Chấp…”

“Gọi Tần Chấp.”

Giọng vang lên đồng thời, tôi thấy Từ Uyển đang ngồi ở ghế phụ.

Cô ấy mở cửa xe, mặt hơi đỏ: “Em ngủ quên rồi à? Sao không gọi em dậy?”

Lục Tần Chấp buông tay tôi ra, với ấy: “Thấy em ngủ say, để em ngủ thêm chút.”

“Hôm nay đi chơi thoát khỏi phòng kín, không ngờ Tần Chấp cũng đi.”

Từ Uyển bước lại gần, kéo tay tôi.

“Anh ấy tiện đường đưa em về.”

Cô ấy chỉ vào hộp cháo hải sản trên tay tôi, giọng điệu có chút nũng nịu.

“Tại cháo hải sản này ngon quá, ăn no trên đường về ngủ luôn.”

Anh đưa Từ Uyển đi ăn, tiện thể mang về cho tôi?

“Từ Uyển đau dạ dày, đưa ấy đi ăn chút gì đó.” Anh nhận ra ánh mắt tôi.

“Ừ.” Tôi nhạt: “Cảm ơn, em lên trước đây.”

“Nghe Nghe, đợi đã.”

Từ Uyển kéo mạnh khuỷu tay tôi, không cho tôi đi.

Rồi quay sang với Lục Tần Chấp: “Anh cho em xin WeChat nhé? Em chuyển tiền cho bữa tối nay.”

Tôi theo ánh mắt ấy, hướng về phía Lục Tần Chấp.

Chiếc túi trong tay tôi bị siết chặt, để lại một vết đỏ hằn rõ.

Anh nhạt, không mấy bận tâm: “Được thôi.”

Nhưng trước khi , lại liếc tôi một cái.

Từ Uyển cuối cùng cũng buông tay tôi, đi qua xin WeChat của .

Tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm, : “Hai người cứ từ từ chuyện.”

Rồi quay lưng, bước đi không ngoảnh lại.

2

Từ Uyển vén rèm giường tôi lên, hỏi: “Nghe Nghe, cậu không để ý đấy chứ?”

“Dù sao, cậu cũng đâu phải Lục Tần Chấp.”

Đúng , tôi không có tư cách.

“Cậu thích Lục Tần Chấp?” Tôi thẳng thắn hỏi.

“À.” Ánh mắt ấy lảng tránh: “Cũng không hẳn, chỉ tiện đường thôi.”

“Sao cậu không ăn cháo hải sản đi?”

Cô ấy chỉ vào bát cháo tôi để nguội trên bàn, giọng có chút trách móc: “Bọn mình đặc biệt mua cho cậu đấy.”

“Tớ không đói.”

Tôi định kéo rèm giường lại, ấy níu lấy: “Nghe Nghe, cậu có biết Tần Chấp có một nhóm chat riêng với đám em không?”

Tay tôi khựng lại.

Tôi không biết.

“Anh Châu Dư cũng ở trong nhóm đó.”

Từ Uyển đưa điện thoại đến trước mặt tôi: “Hôm trước ấy gửi cho tớ cái này.”

Là ảnh chụp màn hình đoạn chat trong nhóm.

Tôi nhận ra ngay avatar của Lục Tần Chấp.

Hôm đó bị sốt, tôi đã chăm sóc cả một tuần liền.

Cuối cùng, khi khỏi, tôi lại bị lây cảm nặng đến mức không thể xuống giường.

Tôi nhắn , nhờ mua giúp bát cháo.

Anh không trả lời.

Nhưng lại chia sẻ đoạn chat của tôi và lên nhóm chat em.

Màn hình đầy những tin nhắn tôi gửi cho .

Lục: 【Xem này, đúng kiểu chó săn.】

Lục: 【Cô ấy không phiền, tôi thì phiền rồi.】

Lục: 【Thật sự coi mình là tôi sao?】

Cả nhóm chat lập tức trêu chọc.

Dư: 【Ngầu đấy, tuần này là thứ mấy rồi?】

Không chó: 【Cô này bám dai thật đấy?】

Không chó: 【Hai người đúng là không hợp.】

Không chó: 【Cô ấy có chút tự nhận thức không nhỉ? Cứ tưởng quen lâu thì ép cậu chịu thua sao? Có ảnh không? Cho tôi xem trông thế nào?】

Châu Dư ngay lập tức gửi một bức ảnh mờ, vẫn nhận ra tôi.

Không chó: 【Tạm , là biết kiểu con mưu tính.】

Không chó: 【Đưa tôi tôi cũng không thèm.】

Lục: 【@Dư, sao cậu có ảnh của ấy?】

Dư: 【Hoạt của câu lạc bộ, quên mất.】

Lục: 【Xóa đi.】

Dư: 【Quá thời gian rồi, cậu để ý gì?】

Đoạn chụp màn hình kết thúc tại đây.

“Có vẻ ấy thật sự không thích cậu đâu, Nghe Nghe.”

Từ Uyển thu điện thoại lại: “Tớ khuyên cậu nên tự biết vị trí của mình thì hơn.”

Tôi hỏi: “Cái người ‘Không chó’ là ai ?”

Cô ấy hơi ngơ ngác vì câu hỏi của tôi: “Cậu ta hả? Là cùng phòng của Tần Chấp – Lê Phóng.”

“Cậu có WeChat của ta không?”

“Có.” Cô ấy sững sờ: “Cậu muốn gì với WeChat của ta?”

Đêm muộn.

Trong ký túc xá, thỉnh thoảng có người trở mình.

Tôi mở điện thoại, đổi mật khẩu màn hình, gỡ ghim.

Thêm Lê Phóng vào danh bạ.

Không chó: 【Ai đây?】

Tôi: 【Giang Nghe Nghe.】

Không chó: 【?】

Không chó: 【Cậu thêm tôi gì?】

Không chó: 【Vì Lục Tần Chấp à?】

Không chó: 【Tôi sẽ không giúp cậu đâu.】

Tôi: 【Không phải.】

Không chó: 【Thế thì tại sao? Xóa đi nhé.】

Tôi: 【Lê Phóng, có ai từng cậu rất đặc biệt chưa?】

Không chó: 【Chưa từng.】

Tôi: 【Trong mắt tôi, cậu không giống bất kỳ ai khác.】

Không chó: 【Không phải chứ, chị, chị muốn gì thì thẳng đi.】

Tôi: 【Nhiều năm qua tôi tiếp cận Lục Tần Chấp, thật ra chỉ có một mục đích.】

Không chó: 【Vì thích ta?】

Tôi: 【Vì muốn lên giường với cậu.】

Đầu dây bên kia như bị sét đánh, im lặng như chết lặng mấy phút.

Trạng thái liên tục nhảy giữa “Đang nhập…” và “Không chó.”

Lâu đến mức tôi định đi ngủ thì điện thoại rung lên.

Lục Tần Chấp gửi tin nhắn.

【Sáng 8 giờ, giúp tôi điểm danh ở phòng 801, tòa 2.】

Anh ấy lúc nào cũng sai khiến người khác.

Cứ như thể chắc chắn tôi sẽ mãi thích ta .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...