Người khó trêu chọc nhất ở kinh thành này chính là trưởng công chúa. Chẳng biết thế nào nàng ấy lại trúng nương ta, rồi bắt cóc bà ấy mang về phủ.
Cha ta vội chạy đến phủ công chúa, đỏ mắt xin cầu kiến, lại bị phò mã bắt trói lại mang vào trong.
Trong nhà giờ chỉ còn lại ta cùng một đệ đệ đói đến khóc khàn cả giọng.
"Nha đầu, mau trốn đi đi, dù thế nào thì vẫn phải sống, hai đứa nhỏ này thật đáng thương mà."
"Đúng đó, xe ngựa của trưởng công chúa đã tông chết không biết bao nhiêu người trên đường rồi, như thế này cũng xem như tốt lắm rồi."
Rất nhiều người tụ tập xung quanh nhà ta, ai cũng đều đồng cảm thương xót. Nhưng mà, ta có thể sống một mình, mà đệ đệ ta thì không thể, đệ ấy vẫn còn chưa cai sữa mà.
Ta nguyện đem bản thân mình ra để đổi lấy nương quay về.
"Nha đầu họ Dương đó ở đây à?"
Bên ngoài cửa đột nhiên náo loạn, một nhóm thị vệ xông thẳng vào trong. Sau khi đẩy hết dân làng ra, tên cầm đầu bóp mạnh cằm ta rồi chằm chằm vào mặt ta.
"Ừ, cũng giống đó, là ngươi rồi, trói lại mang đi."
Bạn thấy sao?