Dính dính nhầy nhầy, thấy mà ngán.
Kỷ Cảnh Xuyên từng rất kiêu ngạo, chưa từng chịu cúi đầu. Bây giờ đến những lời này thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Tôi nghĩ gì, thì thẳng như thế.
Lưng hắn rũ xuống, gần như sụp đổ.
“Anh biết… vẫn không cam tâm. Cứ nghĩ lỡ đâu…”
“Không có lỡ đâu hết! Kể cả không có Cố Thanh, tôi cũng không quay lại.”
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, không muốn dây dưa.
“Tôi lần cuối, chúng ta đã chia tay, mọi chuyện cũng qua lâu rồi. Anh cũng nên về phía trước. Đừng quay đầu lại nữa.”
Thật sự rất phiền.
Tôi định đi, lại bị hắn giữ lấy cổ tay.
“Tuế Tuế, biết nghe thì rất hèn hạ, rất vớ vẩn, … thật sự hối hận rồi. Em đi rồi mới nhận ra, không có em… không sống nổi.”
“Trong nhà đâu đâu cũng là hình bóng của em. Em nấu canh cho , dịu giọng dỗ dành , rồi cả những lúc ân ái mặn nồng… Cảnh tượng cứ hiện lên mãi trong đầu . Tuế Tuế, thật sự—”
“Đủ rồi!”
Tôi phải kìm lắm mới không nôn vào mặt hắn, sự chán ghét trong lòng không còn chịu nổi.
“Anh tưởng mình giấu giếm hay lắm à, Kỷ Cảnh Xuyên?”
“Sự thật là, lúc mẹ tôi tâm cơ thâm hiểm, sợ tôi tính toán tài sản nhà nên bảo ký thỏa thuận tiền hôn nhân — tôi đã thấy hết.”
“Anh mua vòng đôi với con kia, hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật, che ô cho nó đến nỗi ướt sũng người mà chẳng màng — tôi cũng thấy hết.”
“Tôi không gì, vì tôi biết cãi nhau vô ích. Nói cho cùng, là lòng đã thay đổi.”
“Mấy lời vừa có cảm lắm không? Anh thấy mình là người đàn ông si đang chờ người quay về hả? Phì! Anh đúng là đồ rác rưởi! Không có trách nhiệm, không có bản lĩnh, đến bản năng cũng không quản ! Nếu còn chút liêm sỉ, thì biến khỏi mắt tôi đi! Tôi thật sự muốn nôn đó!”
Nói xong, tôi cảm thấy sảng khoái chưa từng có.
Đúng như dự đoán, mặt Kỷ Cảnh Xuyên trắng bệch dần đi.
Trời bắt đầu đổ mưa lất phất.
Từ xa, tôi thấy một bóng người cao lớn mặc đồ đen đang đi về phía tôi…
Mọi thứ mơ hồ lắm, lại khiến lòng tôi dần dần bình tĩnh lại.
“Anh biết không? Khi ở bên , vì sự lạnh nhạt của và sự khó chịu từ mẹ , đã có lúc em đau khổ đến mức muốn tự sát. Nhưng đúng lúc đó, mẹ em gửi cho em một bức ảnh tự chụp — mồ hôi đầm đìa, tóc mai bạc trắng.”
“Khoảnh khắc ấy, em bừng tỉnh.”
“Sau khi trở về, em từng nghĩ mình không còn khả năng ai nữa. Là Cố Thanh, chính ấy từng chút một kéo em ra khỏi vực sâu, trao cho em sự cứu rỗi.”
“Cho nên đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Hãy về phía trước, rồi cũng sẽ có cuộc đời mới của riêng mình.”
Cuối cùng, tôi cũng tự tay giật xuống tấm màn che xấu xí ấy, đặt dấu chấm hết đẫm máu cho mối đã qua.
Nhưng tôi rất vui. Như thể đã vá kín mảnh vỡ cuối cùng trong trái tim.
Tôi chạy về phía Cố Thanh, từ xa hắn đã nhíu mày: “Đừng chạy, đừng chạy, cẩn thận trượt chân!”
Hắn vội chuyển tất cả đồ sang một tay, giơ tay còn lại ôm tôi vào lòng, tiện thể hôn tôi một cái rồi giúp tôi chỉnh lại cổ áo khoác.
“Hắn còn chưa đi à?” Giọng chua chua, nghe mà thấy vừa buồn vừa đáng .
Tôi tựa vào ngực hắn: “Kệ ta. Mình về nhà đi chồng ơi, em muốn ăn mì hành phi nấu rồi.”
“Ê, ! Chồng cho em!”
Chiếc ô trên đầu che cho tôi thật vững vàng. Tôi dựa vào vai Cố Thanh, những hạt mưa trong suốt lăn dọc theo mép ô, nhỏ xuống chiếc áo len đen của hắn, còn hắn thì chỉ chăm tôi, hoàn toàn không nhận ra gì khác.
Tôi bật khẽ.
Mẹ đúng — con người phải biết về phía trước. Biết đâu, đi mãi rồi, sẽ thấy mình bước sang một chương mới.
——— HẾT ———
Phiên ngoại 1 – Gia đình Cố Thanh
Đêm giao thừa ở thị trấn nhỏ náo nhiệt đến lạ, tiếng pháo không ngớt khiến không khí năm mới đẩy lên đến cực điểm.
Gia đình Cố Thanh đang quây quần bên mâm cơm tất niên, bất ngờ bên dưới vang lên tiếng ồn ào.
Ban đầu Cố Thanh cũng không để ý, chẳng bao lâu sau, lại có người gõ cửa nhà hắn.
Chỗ họ ở thuộc khu nhà khá cao cấp, bình thường không có người lạ vào . Cố Thanh mở cửa, thấy một người đàn ông có bảy phần giống mình đang đứng ngoài cửa.
Cố Thanh sững người rồi mừng rỡ: “Anh hai! Sao lại tới đây?”
Người đàn ông hừ một tiếng, cuối cùng cũng không kìm , dang tay ôm chầm lấy em trai: “Thằng nhóc vô lương tâm.”
Hai em ôm nhau, khiến Trần Tuế đang ngồi trên sofa giật nảy mình.
Đây là… họ hàng bên nhà Cố Thanh?
Còn đang thắc mắc, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gậy chống. Một lúc sau, một ông lão tóc bạc ánh mắt tinh một người phụ nữ đỡ chậm rãi đi đến.
Cố Thanh thu lại nụ , đối mặt với ông cụ, ai cũng không chịu nhường ai.
Lúc này, mẹ Trần Tuế trong bếp gọi một tiếng: “Con ơi, ra giúp mẹ bưng canh.”
“Dạ!” – Cố Thanh theo phản xạ đáp lại, vừa dứt lời đã thấy hai ông bà lão trừng lớn mắt.
Hắn vừa định đi, thì ông cụ lạnh giọng: “Nhà mình không về, cha mẹ không nhận, lại đi hiếu thảo với người khác.”
Lời vừa dứt, không khí lập tức trở nên gượng gạo. Cố Thanh có chút tức giận, năm đó chính là do ông cụ cố chấp bắt hắn việc hắn không thích, hắn mới bỏ nhà đi khởi nghiệp để chứng minh bản thân. Giờ lại đến can thiệp vào cuộc sống hắn?
Cố Thanh vừa định phát cáu, thì một giọng trẻ con vang lên.
“A bụp… a bụp…”
Mọi người đồng loạt quay sang, thấy một trái kiwi nhỏ đang ngồi giữa phòng khách, ngậm con gấu bông chảy nước miếng. Trên đầu còn kẹp cái nơ bướm hồng, cực kỳ đáng . Ông cụ tay run rẩy: “Đây… đây là…”
Cố Thanh vểnh cằm: “Con tôi đấy, đáng chưa?”
Ba đời nhà họ Cố toàn sinh con trai, nhà cả cũng hai đứa con trai, bác thì càng toàn con trai.
Vì khi ông bà Cố thấy một bé xinh xắn như , mắt liền sáng rỡ, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu.
“Vậy… đây là cháu tôi?”
Cố Thanh vốn định đáp lại mấy câu gay gắt, bị Trần Tuế kéo tay nhắc nhở. “Ba, đây là con của con và Cố Thanh, tên là Đào Đào, tám tháng tuổi rồi.”
Cố Khôn Sơn không lên tiếng. Ông vẫn không hài lòng chuyện con trai tự ý kết hôn, lại lấy một không có bối cảnh. Nhưng Đào Đào vươn tay về phía ông, khiến ông lập tức quên hết.
Ông thậm chí không cần chống gậy, lảo đảo bước tới, cẩn thận cúi người nhóc con đang ngồi trên đệm.
Đào Đào không hề sợ người lạ, bò tới hai bước rồi ngồi xuống, nhoẻn miệng với ông. Miệng vẫn líu ríu a bụp a bụp.
Nụ ấy khiến trái tim của người đàn ông từng nắm trong tay tài sản hàng chục tỷ mềm nhũn. Chỉ muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho nhóc này.
Bị Đào Đào tan không khí căng thẳng, Cố Thanh cũng không tiện giận dỗi tiếp, đành mời mọi người vào nhà ăn bữa tất niên miễn cưỡng xem như hòa khí.
Lúc ăn cơm, Cố Khôn Sơn đứa con trai út đã đen đi nhiều, đang kiên nhẫn đút cháo cho con , Trần Tuế thì thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho hắn. Hai vợ chồng nhau , quanh họ phủ một tầng dịu dàng ấm áp.
Mẹ Trần Tuế thì như không có gì lạ, ăn cơm tự nhiên. Đợi Đào Đào ăn no, Trần Tuế dẫn mẹ vào phòng tắm cho bé đi tắm và ru ngủ.
Còn lại nhà họ Cố, cũng không còn căng thẳng gì nữa.
Rất lâu sau, vẫn là Cố Khôn Sơn mở lời trước: “Sau Tết, đưa Trần Tuế và Đào Đào về nhà một chuyến.” Giọng điệu vẫn là mệnh lệnh như xưa.
Cố Thanh theo bản năng muốn phản bác, bị trai vỗ một cái.
Cố Thành dịu giọng: “Ba à, ba mới phẫu thuật tim xong, chi bằng ở đây nghỉ ngơi thêm vài hôm. Đào Đào còn nhỏ, ngồi máy bay không tiện. Cả nhà mình cứ ở đây chơi mấy ngày, coi như du lịch.”
Lời hòa giải của Cố Thành khiến ông cụ hừ một tiếng, rốt cuộc cũng không phản đối.
Sau khi tiễn ông Cố về khách sạn, Cố Thành kể cho em trai nghe những chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi. Mâu thuẫn cha con, đương nhiên biết rõ. Nhưng nhiều chuyện thật sự không thể phân rạch đúng sai.
Cuối cùng, Cố Thành vỗ vai em: “Giờ em cũng cha rồi, có lẽ sẽ hiểu nhiều hơn so với trước. Anh chỉ đến thôi, còn lại tự em nghĩ tiếp.”
Sau khi Cố Thành rời đi, Trần Tuế và mẹ dọn dẹp nhà cửa xong đợi mãi không thấy Cố Thanh trở về.
Trần Tuế bảo mẹ ở lại trông con, còn mình xuống dưới tìm. Từ xa, thấy Cố Thanh đang hút thuốc.
Từ lúc mang thai, Cố Thanh đã bỏ thuốc. Giờ lại đột nhiên hút, chắc chắn là có tâm sự.
Anh không , cũng không hỏi, chỉ yên lặng đứng bên một lúc.
Lúc quay lên nhà, với : “Đợi trời đẹp, đưa em và Đào Đào về thăm nhà đi. Em muốn xem nơi lớn lên.”
Một câu ấy khiến mắt Cố Thanh đỏ hoe.
Hắn khàn giọng ôm chặt lấy vợ, hai người dựa sát nhau bước lên cầu thang.
Phiên ngoại 2 – Câu chuyện của Kỷ Cảnh Xuyên
Sau khi chia tay Trần Tuế, hắn cũng từng sống rất thoải mái một thời gian.
Thực tập sinh cùng công ty vừa ngoan ngoãn vừa đáng , lúc ôm hắn nũng thì eo uốn lượn như rắn nước, khiến Kỷ Cảnh Xuyên mê mẩn.
Hắn không chờ nổi mà đưa ta về căn nhà mà hắn và Trần Tuế từng vun vén.
Trong nhà vẫn còn rất nhiều dấu vết của Trần Tuế, lặng lẽ nằm đó.
Thực tập sinh dọn vào không bao lâu, mọi thứ đều bị che lấp.
Bồn rửa bát đầy bát đũa chưa rửa, sàn nhà chất đống hộp đồ ăn, ghế sofa, bàn trà, kệ tủ… đâu đâu cũng là quần áo và đồ trang điểm.
Kỷ Cảnh Xuyên mà thấy nhức đầu.
Hắn bảo thu dọn một chút, miệng thì đồng ý, tay chẳng đậy.
Cuối cùng, một đêm nọ, hắn lên cơn sốt, còn thì ngủ say sưa. Hắn tự gắng sức dậy rót nước, trong bóng tối vô giẫm lên một chiếc dụng cụ móng, máu trào ra tức thì.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Hắn chia tay thực tập sinh.
Mẹ hắn nghe tin, lạnh nhạt hắn mắt kém, chỉ thích mấy đứa con nhà nghèo. Trong lời còn kéo cả Trần Tuế ra mắng.
Kỷ Cảnh Xuyên không gì. Sau đó, theo ý mẹ, đi xem mắt con một đối tác ăn.
Cô nhà ấy điều kiện còn tốt hơn cả nhà hắn, lại xinh đẹp. Hai bên đều hài lòng, và một người phụ nữ mới lại bước vào căn nhà kia.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Kỷ Cảnh Xuyên người giúp việc dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ.
Bạn mới ít đồ, ít , cả ngày cắm đầu vào điện thoại việc.
Một lần, Kỷ Cảnh Xuyên rảnh rỗi liếc qua, thấy ta đang tán tỉnh người khác.
Hắn tức giận, cố nhịn hỏi chuyện gì. Ai ngờ ta chẳng coi ra gì: “Cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là giao dịch lợi ích, sau này mỗi người một đường.”
Lúc ấy hắn mới hiểu, cái gọi là sống tốt lành, vốn chỉ là một chiều từ phía gia đình hắn.
Sau này, hắn không kìm mà đi tìm Trần Tuế. Nhưng đã có người bên cạnh, cũng chẳng buồn hắn.
Kỷ Cảnh Xuyên thất thểu trở về nhà, mở cửa, căn nhà trống trơn đến lạnh lẽo.
Hắn co mình trên sofa ngủ thiếp đi. Trong mơ, hắn mở cửa trở về nhà, Trần Tuế mặc đồ ở nhà chạy ra ôm hắn hôn một cái đầy thương.
Sau đó mang ra một bát canh, như khoe báu vật: “Hầm 5 tiếng đấy, nhất định ngon lắm.”
Bàn ăn thơm phức mùi canh gà, ghế sofa phủ chiếc vỏ bọc hoạt hình do đan từng mũi, ti vi bật chương trình hài vang tiếng .
Giống như một mái nhà ấm áp, chan chứa .
Tỉnh dậy, hắn thấy người giúp việc đang đắp chăn cho hắn, ái ngại : “Cô chủ mấy hôm nay không về.”
Hắn xua tay đuổi đi.
Giờ hắn mới biết, bản thân đã đánh mất điều gì.
Chỉ là, mãi mãi không thể tìm lại nữa.
Bạn thấy sao?