Không Ai Tốt Bằng [...] – Chương 3

Đồ của cha không nhiều, phần lớn là quân phục, giày dép, chăn màn, đồ dùng hằng ngày do đơn vị cấp, đồ dùng cá nhân ít, sách bút chiếm phần lớn, đồ cha chuẩn bị cho tôi thì nhiều, từ đồ ăn, quần áo, đồ chơi, đến dụng cụ học tập.

Cộng với những quà thăm hỏi của các bác hôm qua và hơn nửa số lương thực trong nhà, chúng tôi đóng gói hết lại.

Còn những đồ khác trong nhà, tôi cũng muốn lấy hết, sợ mẹ phát hiện nên đành tạm gác lại.

Chú Phó Lâm lái xe chở tôi và đồ đến bưu điện.

Tôi viết địa chỉ, gửi mấy gói hàng lớn đi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Tâm trạng vui vẻ của tôi kéo dài rất lâu, cho đến khi trời tối mẹ về nhà.

Vài bà hàng xóm đang đứng trước cửa tán gẫu, thấy mẹ tôi mò về trong bóng tối, hiếu kỳ hỏi han.

Mẹ tôi thở dài.

“Còn không phải tại Tuế Tuế sao, con bé nhớ cha nó, cứ khóc đòi tìm, tôi biết tìm ở đâu chứ?”

Nói rồi nước mắt mẹ tôi lại trào ra.

04

Hàng xóm vội vàng an ủi.

Ôi, tội nghiệp quá!

“Tuế Tuế còn nhỏ, nó biết gì đâu chứ?”

“Đúng , nó còn nhỏ, không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ quên hết thôi…”

“Không thì dỗ dành cho qua chuyện?”

Mẹ tôi lại thở dài một tiếng.

“Tôi cũng nghĩ , hồi Yến còn sống, luôn chiều chuộng con bé, giờ Yến không còn nữa, Tuế Tuế nhất thời chưa thể chấp nhận , tôi cũng…”

Nghe thấy những lời này, trong lòng tôi sốt ruột, vội mở cửa, bao nhiêu lời phản bác chực trào ra cuối cùng vẫn kìm lại, chỉ bộ không hiểu chuyện.

“Mẹ ơi, mẹ không phải đi tìm Triệu sao?”

“Chú Triệu không thèm để ý mẹ à, sao mẹ lại khóc?”

Tôi vừa xong, sắc mặt mẹ tôi lập tức đen lại.

“Nói linh tinh gì đó, Triệu của con…”

Bà đang dở chợt nhận ra xung quanh vẫn còn nhiều người, mọi người bắt đầu nhau ra hiệu.

Tôi bộ tội nghiệp, như thể không hiểu tại sao mẹ lại mắng mình.

Mẹ tôi lấy lại tinh thần.

Bà là kẻ mù quáng vì chứ không phải ngốc nghếch, ít nhất lúc này đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nếu chuyện của bà và Triệu lộ ra bây giờ thì mất mặt lắm.

Bà định lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài.

“Con bé này, mẹ biết con thấy Triệu rộng rãi nên muốn cha, chuyện đó…”

Mọi người nhau, ánh mắt tôi có chút không tán thành.

Họ nghĩ, cha tôi thương tôi biết bao, mà mới mất có mấy hôm, tôi đã…

“Con không phải…”

Tôi định giải thích, mẹ không cho tôi cơ hội.

Bà lập tức kéo tôi vào nhà, tiện tay đóng sầm cửa lại.

Tôi đứng sững, bỗng thấy có chút sợ hãi.

Tim tôi đập thình thịch, cố gắng bình tĩnh.

Còn ba ngày nữa mới nhận tiền trợ cấp, tôi không thể cãi nhau với bà, phải thuận theo bà.

Nếu không bà và Triệu nhận ra tôi không dễ kiểm soát, sinh nghi, chỉ cần Triệu tiện miệng nhắc hoặc ra hiệu vài câu, tôi sẽ không còn cơ hội kích thích mẹ, khiến bà từ bỏ quyền thừa kế và tiền trợ cấp của cha.

, tôi kiên nhẫn, giả vờ không hiểu vẻ mặt của bà, bộ quan tâm.

“Mẹ sao ?

Mẹ vừa gì về Triệu cha, là đẹp trai nho nhã con gặp hôm trước sao? Mẹ muốn ấy cha con à?”

Kết hợp với lời mẹ vừa , cùng những hình ảnh mơ hồ tôi tự tra tấn bản thân mà xem đi xem lại trong ký ức, tôi chợt nhận ra, mẹ chưa định công khai với tôi việc bà đã ở bên Triệu.

Thậm chí, bà cố gợi ý, tạo ấn tượng tốt về Triệu, muốn tôi chủ cầu ấy cha mình.

Dù sao, nếu tôi là người đề xuất, thì bọn họ sẽ mang danh là vì tôi, nghe có vẻ dễ chấp nhận hơn việc cha tôi mới mất đã lập tức thông đồng với nhau!

Nên tôi , bà sẽ vui.

Quả nhiên, mẹ tôi ngẩn người một lúc, ngay lập tức bỏ qua chuyện vừa rồi.

Bà hiếm khi tôi dịu dàng.

“Con cũng muốn Triệu cha mới sao?”

Bà nghĩ rằng trẻ con như tôi không giấu tâm tư, không cần tôi trả lời, chỉ cần thấy vẻ mong đợi trên mặt tôi là bà đã tin chắc vào phán đoán của mình, mãn nguyện.

“Cũng đúng, Triệu đúng là người ai cũng mến.”

Rồi lại bộ tiếc nuối, như thể dù tôi muốn thì bà cũng chẳng thể .

“Ôi, không đâu!

Chú Triệu là học của mẹ, hồi đi học đã rất các nữ quý mến.

Mẹ còn phải nuôi con nữa, sao xứng với Triệu?”

Ý chính của bà là Triệu rất tốt, rất tuyệt vời, vì tôi là gánh nặng nên không xứng đáng.

Tôi rút lui khỏi vẻ mặt mong đợi giả tạo, trở lại vẻ mặt vô cảm.

Mẹ tôi đương nhiên nghĩ rằng tôi thất vọng vì không Triệu cha.

05

Mẹ tôi thấy phản ứng của tôi đúng như bà mong muốn, tâm trạng rất tốt, bắt đầu kể chuyện về Triệu.

Bà kể Triệu hồi đi học thế nào phong độ tài hoa, ấy thế nào nho nhã tuấn tú, ôn hòa nhã nhặn, tỉ mỉ chu đáo, ấy thương con thế nào, so với cha tôi còn khiến người khác ghen tị.

Tôi trơ mắt mà gương mặt đỏ ửng, thẹn thùng hẳn lên.

Tôi mặt không cảm , trong lòng đang gào thét.

Bà ấy lại bắt đầu rồi, bà ấy lại mang theo cơn mê của mình đến rồi.

Mẹ tôi dường như đã nhịn lâu, giờ đây không cần kiêng dè gì cả, mà tôi thì vẫn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, bà rất hăng say.

Cho đến khi bà khát, cầm ly nước trên bàn, mới phát hiện căn phòng có chút không ổn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...