Dần dần, ba tôi bắt đầu sa vào rượu chè, và đánh đập mẹ tôi.
Còn mẹ tôi, sau khi bị đánh, sẽ trút giận lên tôi.
Bà ta nếu không vì tôi, thì bà đã chẳng bị ba tôi chê bai.
Bà thường lấy móng tay cào nát mặt tôi, rồi gằn giọng :
“Đàn ông chẳng thằng nào ra gì cả!”
…
Tôi cây liềm trong góc nhà cũ, lại nhớ đến những gì viết trong cuốn sách.
Nếu muốn ở lại thế giới này, tôi phải “chính mình” lúc nhỏ.
Còn nếu muốn đến thế giới khác, tôi phải dùng sinh khí người sống để hiến tế.
Dù là cách nào… cũng phải người.
Vậy thì — ba mẹ tôi, chẳng phải là đối tượng thích hợp nhất sao?
Tôi bước đến cầm lấy cây liềm. Mẹ tôi đang hút thuốc, quát lên:
“Mày là ai?! Biến ra khỏi nhà tao ngay!
Mặc cái đồ bệnh nhân kia, chắc là trốn viện à, đồ thần kinh!
Mày cầm cái thứ đó định gì?!”
Tôi không một lời, vung liềm chém thẳng vào người bà.
Bà ta trợn mắt kinh hoàng, ôm vết thương ngã gục xuống đất.
Nghe thấy tiếng khóc của “tôi lúc nhỏ” trong nhà, tôi liền đập tung sợi xích khóa cửa.
Mẹ tôi vẫn còn sống. Tôi dùng máu của bà vẽ lại hình trận trên nền đất.
Chưa kịp vẽ xong, ba tôi đã chạy vào, bế mẹ tôi lên.
Ban đầu ông ta tôi trân trối, không tin nổi, sau đó ánh mắt chuyển thành rối loạn, phức tạp.
Hừm… lại là cái vẻ mặt đó sao?
Tôi nhớ rõ, ông ta cũng từng lái xe chở tôi đến một tòa nhà hoang trong núi.
Rồi ấn đầu tôi xuống một con suối nhỏ.
Lúc đầu, ông ta lạnh lùng :
“Giá mà mày chết từ trong bụng mẹ thì tốt biết mấy!”
Cho đến khi tôi cố gắng vùng vẫy gọi một tiếng “ba!”, ông ta mới sững lại rồi buông tay.
Bọn họ… đều đáng chết!
Tranh thủ lúc ông ta còn chưa kịp mở miệng, tôi lại vung liềm lên một lần nữa.
Máu văng tung tóe, dính cả lên mặt của “tôi lúc nhỏ” đứng phía sau.
Thế mà con bé lại không khóc cũng không bỏ chạy, chỉ lặng lẽ đứng đó tôi chằm chằm.
Tôi tìm quanh căn nhà cũ, dùng đủ mọi cách mới tháo còng tay.
Sau đó, tôi nhét chiếc còng vào túi áo, rồi tiếp tục hoàn tất hình vẽ.
Khi hình vẽ hoàn thành, tôi thấy ba mẹ vẫn còn thở, tay họ còn nắm lấy nhau — cảnh đó khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Cảm nhận cơ thể mình đang dần dần tan biến, tôi quay sang liếc “tôi của tuổi thơ”, rồi chạy biến khỏi nơi đó.
Cảm giác mơ hồ ấy lại xuất hiện…
Lần nữa mở mắt ra, tôi đã trở lại nhà trai.
19
Vừa đặt chân đến nhà trai, tôi đã nghe thấy tiếng hét từ phòng ngủ.
Tôi chợt nhớ lại lời bà Vương…
Thảo nào mà bà bảo bị phiền giữa đêm…
Tôi không biết nên gì lúc này.
Nếu tạo ra bất kỳ tiếng nào, họ chắc chắn sẽ phát hiện ra tôi, còn có thể nghi ngờ vì sao tôi lại ở đây.
Lúc này, tôi ẩn mình sau rèm cửa ngoài ban công, và thấy một chó Golden Retriever con bị trói lại.
Lạ thật…
Tại sao thời điểm này, chó con đã bị trói rồi?
Tôi còn đang thắc mắc, thì tiếng rên rỉ trong phòng bỗng chuyển thành tiếng hét thất thanh.
Cùng lúc đó, giọng trai vang lên:
“Tiểu Vãn… em… em sao lại ở đây?!”
Tôi lập tức bịt miệng, không dám phát ra tiếng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Ở đây… còn một “Tiểu Vãn” nữa?!
Tôi nghe thấy chính giọng của mình đang đáp lại trai:
“Cuốn sách nhặt này đúng là không lừa tôi chút nào!
Nhưng… bây giờ là chuyện gì đây?!
Tại sao lại đối xử với tôi như thế?!
Không phải từng … tôi nhất sao?
Ba mẹ tôi chẳng thương tôi, tôi khóc với , chẳng phải hứa sẽ chỉ một mình tôi thôi sao?!”
Bạn trai hét lên:
“Tiểu… Tiểu Vãn! Em chưa từng với những chuyện này mà!
Em chỉ … ba mẹ em đã chết rồi mà!”
Giọng của tôi lại vang lên:
“Tôi mong họ chết đi còn không ! Nhưng mà… họ vẫn còn sống đó thôi!”
Cuối cùng, tôi chỉ nghe thấy trai thốt lên:
“Không… Tiểu Vãn, biết sai rồi! Xin em tha cho !”
…
Từ tất cả những lời đối thoại đó, tôi đã hiểu rõ — người trai lần này là “Tiểu Vãn” mà ba mẹ vẫn còn sống.
Rõ ràng, ta còn trai tôi sâu đậm hơn cả tôi.
Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết bên ngoài dần trở nên yên tĩnh.
Tôi lao vào phòng ngủ, thấy trên sàn nhà là một hình vẽ bằng máu.
Giờ thì tôi đã quen với những hình trận này, nên chỉ thoáng qua là nhận ra ngay.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên thấy khung cảnh này — cũng là lúc tôi bước vào và thấy toàn máu me, chỉ là khi ấy tôi không hề biết, chính “tôi” đã vẽ ra thứ này để truyền tống…
Bảo sao…
Bảo sao cảnh sát lại hung khí toàn là dấu vân tay của tôi.
Tôi chợt nhận ra, người vừa rời khỏi đây không phải là “tôi” của thế giới này.
Tôi hiểu rằng, nếu những phiên bản “tôi” khác chạm mặt nhau, rất có thể sẽ có người muốn tôi.
Để đề phòng, tôi lục tìm trong nhà trai — lấy một chiếc mũ lưỡi trai, khẩu trang y tế dùng một lần, rồi dùng mỹ phẩm còn lại trong phòng để vẽ một hàng râu lên mặt.
Vừa chuẩn bị xong, tôi nghe thấy tiếng mở cửa.
Tôi lập tức vào bếp lấy một con dao, rồi lẻn vào nhà vệ sinh gần cửa ra vào để nấp.
Khi người kia vào phòng ngủ, tôi nhanh chóng lặng lẽ bước ra, khóa trái cửa phòng, rồi lại trốn vào một góc.
Nếu người đó là “tôi” của thế giới này…
Vậy thì, chỉ cần ta, tôi sẽ có thể ở lại đây.
Bạn trai và kia đã bị hiến tế rồi.
Nếu tôi không phiên bản “tôi” của thế giới này, thì sau 48 tiếng nữa, tôi sẽ tan biến hoàn toàn…
20
Tôi đã nghĩ xong mọi thứ trong đầu.
Trong sách có ghi: muốn thôi miên thành công, cần có đồng hồ, cần khiến đối phương không biết mình đang ở đâu, tinh thần hoảng loạn, chìm trong nỗi sợ — như sẽ dễ bị thôi miên hơn.
Tôi muốn thử dùng cách thôi miên này…
Chờ đến lúc ta bất tỉnh, tôi sẽ đổi bộ đồ bệnh nhân của mình với ta, nhét ta vào vali, rồi đưa về căn nhà cũ.
Nếu ta ngay tại căn hộ này, sẽ bị camera ở hành lang duy nhất ghi lại. Tôi không thể mạo hiểm.
Khi ta bất tỉnh, tôi sẽ có đủ thời gian để cải tạo căn phòng tối ở quê nhà.
Sau đó dùng phần mềm thay đổi giọng , giả giọng y hệt giọng của người lạ.
Khi ta tỉnh dậy trong căn phòng đó, chắc chắn sẽ hoang mang như tôi từng trải qua không biết mình đang ở đâu, sợ hãi, thấy đồng hồ đếm ngược, rồi bị tôi cho đúng 10 phút để “thoát thân”…
Cô ta sẽ hoảng loạn bỏ chạy.
Bạn thấy sao?